[Quyển 2] Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện

Chương 61: Ngoại truyện (Hoàn toàn văn)




Niệm Ức và Tô Đình là người Tiên giới, một là Thái tử, một là Chiến thần.

Từ nhỏ, hai người đã nhận thức được nhau. Nhưng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, Thái tử từ nhỏ đã đặt Chiến thân vào lòng, nhưng Chiến thần lại như khúc gỗ, trừ làm Chiến thần thì không biết bất cứ thứ gì nữa, mặc kệ Thái tử thể hiện như thế nào cũng đều không hiểu, không để tâm.

Nhưng ngoại trừ phụ mẫu, cũng chỉ có Thái tử mới có thể đến gần nàng, mà nàng cũng để mặc cho hắn ngày ngày quấn lấy.

Quấn lấy một hồi, hai người liền quấn lấy nhau, xong việc, Thái tử bắt người chịu trách nhiệm, mà Chiến thần của bọn họ cũng ngây ngốc thật sự chịu trách nhiệm, gả cho Thái tử. (4

Đối với chuyện này, đại đa số đều không dám nói gì, chỉ thầm phỉ nhổ hai từ 'Thâm độc' trong lòng.

Cứ như vậy, Chiến thần trở thành Thái tử phi, sự quấn quýt của Thái tử đối với nàng càng ngày càng nhiều, hận không thể thời thời khắc khắc bám lấy nàng, để trong mắt nàng chỉ có hắn.

Đoạn thời gian đó, có thể nói ở đâu có Tô Đình, ở đó có Thái tử của bọn họ.

Đến khi Tiên đế giao lại chức vị cho Thái tử, Niệm Ức trở thành Tiên đế đời kế tiếp, Tô Đình theo đó trở thành Đế hậu, sự chiếm hữu của Niệm Ức đối với nàng cũng không có mất đi mà ngược lại ngày càng lớn hơn nữa.

Tô Đình nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng có một ngày, sau khi bị Niệm Ức đòi hỏi quá độ, nàng quyết định trốn đi nghỉ ngơi một thời gian.

Lại không ngờ, lần này đi lại gặp phải đợt tập kích bất ngờ của Ma giới.

Thân là chiến thần, Tô Đình liền lấy thân mình ra, chiến đấu đến người chết ta sống với Ma đế, cuối cùng, Ma để bị nàng đánh cho hồn phách tan nát, nhưng nàng... cũng không khá hơn là bao.

Lúc Niệm Ức tìm được nàng, Tô Đình đã sức cùng lực kiệt, sắp tan biến cùng trời đất.

Hắn liền đem Thần lực của nàng đưa vào ba ngàn thế giới để chữa trị, sau đó, bản thân cũng chuẩn bị theo nàng vào trong.

Nhưng vì đem Thần lực của mình bảo toàn cho Thần lực của nàng, mà hắn cũng trọng thương nặng, lúc theo nàng vào những thế giới kia thì đã vì Thần lực không đủ mà mất đi trí nhớ, bị một sợi hồn cuối cùng của Ma đế đi theo phá hoại, đương nhiên, Ma vương cũng mất đi ký ức, chỉ nhớ ra rằng cần chiếm lấy thân thể của Niệm Ức, một lần nữa sống lại mà thôi.

Những thế giới trước đó, hắn và nàng đều gặp được nhau, nhưng cuối cùng vẫn không thể bên nhau, không phải nàng đột ngột mất đi thì cũng là hắn bệnh nặng rời xa nàng.

Mãi đến thế giới cuối cùng này, Thần lực của hắn và nàng mới phục hồi, cắn nuốt ngược lại sợi hồn của Ma đế, quay trở về Tiên giới.

Chuyện của hai người trở thành một đoạn giai thoại, mỗi lần nhắc đến, ai nấy cũng đều tấm tắt không thôi.

Mà lúc này, hai nhân vật chính trong giai thoại đang y phục nửa kín nửa hở, quấn lấy nhau trên giường.

"Niệm Ức! Chàng có thôi ức..." đi không!!!

Tô Đình gương mặt ửng hồng, thở hổn hển trừng mắt nhìn người đang không ngừng đốt lửa trên người mình.



Vị Tiên đế nào đó thấp giọng cười, "Ừm" một tiếng, nhưng hành động lại hoàn toàn trái ngược, dùng lực ra vào, không cho nàng nói được một câu hoàn chính.

Bên ngoài, một đứa bé phấn điêu ngọc trác đang ngồi đó, gương mặt phúng phính buồn bã, đôi mắt kim sắc cũng không phát sáng như bình thường, tỏ rõ rằng bé đang không vui, nhưng cũng không có vào làm phiền hai người bên trong, chỉ tội nghiệp cúi đầu, cuộn người thành cục bông bé bé tròn tròn, ngoan không chịu được.

"Ai ai ai, Cục bông sao lại ngồi đây thế này~"

Vừa nói, vừa đưa tay ra, bế cục bông mềm mại đang tủi thân lên.

Y phục xanh ngọc, thân hình thon dài mỏng manh, gương mặt liêu nhân, giọng nói dịu dàng trêu chọc: "Ây da, cục bông lại bị bỏ rơi sao? Ngoan, ta đem cục bông đi ăn nhé?"

Cục bông đương nhiên quen biết người này, cái má phúng phính in lên áo đối phương, mắt to tròn ngập nước:

"Ngũ thúc, phụ hoàng không cho ta ở cạnh mẫu thân..."

Cục bông nãi khanh nãi khí tố cáo, đôi mắt kim sắc cũng theo đó long lanh theo, làm tìm người khác mềm nhũn.

"Niệm Quân không khóc, còn có thúc thúc, thúc đưa Niệm Quân đi chơi nhé?"

Thanh âm của nam nhân cũng dịu dàng xuống, cẩn thận hôn hôn lên má cục bông, yêu thích không buông tay.

Cục bông nhìn nam nhân, lại nhìn cánh cửa đằng sau lưng, cuối cùng quả quyết gật gật đầu, cả mặt đều chôn trong ngực nam nhân, ngoan ngoãn để hắn bế đi.

"Tiểu Ngũ!"

Một giọng nói lạnh băng vang lên, cục bông rõ ràng cảm nhận được cơ thể thúc thúc đang ôm mình khựng lại, sau đó run rẩy.

Cục bông Niệm Quân ngước mặt lên, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của đối phương, nó liền co người lại, ôm chặt lấy thúc thúc của nó: "Ngũ thúc, ta... ta sợ, người xấu..."

Tiểu Ngũ ngay cả liếc mắt nhìn cũng không dám, liền nhanh chân bế cục bông trong lòng chạy.

Tư Việt đứng đằng sau, khóe môi giật giật, bất đắc dĩ phải đuổi theo. 2

Tiểu Ngũ phía trước nào phải đối thủ của hắn, lại bế theo một cục bông, rất nhanh liền bị bắt lại.

Thế là, công cuộc đi chơi của hai người chuyển thành ba người.

"Không thích người xấu, muốn Ngũ thúc... Ngũ thúc bế ta..."



Cục bông bị nam nhân cao lớn, quanh thân tỏa ra khí lạnh bế, không cam lòng, mếu máo giơ tay đòi Tiểu Ngũ bế.

Tiểu Ngũ nào chịu đựng được, cũng nước mắt lưng tròng nhìn nam nhân, nhất thời, Tư Việt liền giống như gia trưởng đang chia rẽ uyên ương.

Tư Việt cũng muốn nhượng bộ, nhưng nhớ đến cảnh tượng Tiểu Ngũ yêu thích hôn hôn nhóc con trong lòng, hắn lại không chịu được.

Tiểu Ngũ chưa bao giờ hôn má hắn như vậy đâu, toàn là hắn cưỡng ép, y mới chịu ngoan ngoãn một chút!

Mắt thấy cục bông sắp khóc, Tiểu Ngũ gấp gáp nghĩ cách, cuối cùng kéo nam nhân qua, hôn lên má nam nhân một cái.

Tư Việt được hôn liền khựng người lại, nhìn chằm chằm y, sau đó truyền lời mà chỉ hai người nghe được: "Tối về chịu phạt."

Tiểu Ngũ nhìn cục bông, cắn răng đỏ mặt gật đầu.

Lúc này, cục bông mới được như ý nguyện tiến vào lòng Tiểu Ngũ, ba người coi như hài hòa đi chơi cùng nhau.

Trong phòng, không biết đã trải qua bao lâu, những tiếng động làm người khác đỏ mặt tim đập mới dần dần nhỏ đi rồi ngừng lại.

Tô Đình cả người không có uễ oải, không có tinh thần nằm trong lòng nam nhân.

Niệm Ức ôm người trong lòng thật chặt, hết hôn lên trán lại hôn lên má nàng, lúc sắp hôn xuống môi thì bị một bàn tay ngăn lại, hắn cũng không dám đòi hỏi nữa, cầm bàn tay mềm mại hôn lên.

Hai người im lặng nghe tiếng tim đập của đối phương một hồi lâu, lúc Tô Đình mơ mơ màng màng muốn ngủ, nàng nhỏ giọng: "Ta yêu chàng như vậy, sẽ không rời khỏi chàng."

Vì vậy nên đừng sợ hãi, đừng lo lắng, cũng đừng dùng cách thức không thể miêu tả này để giữ ta có được hay không! (1)

Niệm Ức khựng lại, sau đó bật cười, nói khẽ bên tai nàng: "Thì ra nàng đã biết."

Nhưng Tô Đình cũng không hồi đáp nữa, nàng đã mệt đến mức ngủ thiếp đi.

Bàn tay không ngừng vuốt ve tấm lưng trắng nõn đầy vết hồn của nàng, một lúc lâu sau, hắn mới nỉ non: "Nhưng mà biết sao được, ta yêu nàng nhiều như vậy, chỉ có cách này mới có thể nói rõ lòng ta."

Tô Đình đang mơ màng, bỗng cảm nhận được cơ thể có dị vật tiến vào, nhưng nàng đã mệt đến mức không thể mở mắt nối, chỉ có thể chửi thầm 'Cầm thú' trong lòng.

Năm qua tháng lại, Tiên giới sớm đã không còn là Tiên giới ban đầu, người đến người đi, cảnh sắc thay đổi, nhưng

Tiên đế và Đế hậu của bọn họ vẫn bên nhau như thuở ban đầu, không ai có thể chia cách, kể cả người kia là... con của bọn họ, Thái tử Niệm Quân.

(HOÀN TOÀN VĂN)