(Quyển 3) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 582




Tống Thanh ở trong một biệt thự độc lập. Chị không đi theo con đường giống Lý Phàm, ngược lại là đi kinh doanh, có hơi không mưu mà hợp với Tống Dã.

Những năm này, hai chị em thường xuyên truyền tin cho nhau, giao lưu nói chuyện phát triển trong và ngoài nước. Nếu nói Tống Dã dồn sức phát triển toàn diện huyện Đường, vậy Tống Thanh đi làm bất động sản, giờ trong Kinh thị có rất nhiều tòa nhà có bóng dáng của chị.

Hai chị em nhà này không còn là những đứa trẻ ăn nhờ ở đậu ai cũng bắt nạt được năm đó nữa.

Tống Thanh hỏi dự định tương lai của Tống Dã, Tống Dã đáp, "Ở lại huyện Đường, có lẽ mấy năm sau chính là thành phố Đường."

Một câu đơn giản đã lộ ra dã tâm của Tống Dã, khiến Tống Thanh bị chọc cười. Chị chớp chớp mắt nhìn hai vợ chồng Tống Dã và Đường Quả.

"Được, chị đây chống mắt lên xem bao giờ huyện Đường thành thành phố Đường."

Lý Phàm là nhà giáo, kỳ thật trong nhà cũng không bình thường. Ngoại trừ anh là giáo sư Kinh thị ra, bố, ông nội, anh chị em trong nhà đều có thành tích ở mảng chính trị.

Nói chuyện một hồi, Tống Thanh mới nhắc đến nhà họ Tống.

Phòng khách lập tức trầm xuống. Tống Thanh ưu nhã ngồi trên sô pha, dường như không có chuyện gì, "Nghe nói sau khi chị ra nước ngoài không bao lâu thì nhà con mụ kia có chuyện, khiến ông ta cũng mệt mỏi, lên chức là không có hi vọng gì. Hiện tại cả nhà đang chen chúc trong một nhà cấp bốn, nếu không phải hai con cáo già kia còn có chút quan hệ, đoán chừng sống càng ngày càng không dễ chịu."

Trước kia bên nhà ông ngoại xảy ra chuyện, hai con cáo già đó cứ nói đi nói lại là mẹ chị chết bệnh, chẳng lẽ không phải là bị tức chết?

Một là giận nhà họ Tống vô tình vô nghĩa, hai là giận cả nhà họ Tống đã sớm câu kết với nhà mụ kia, giận con riêng không nhỏ hơn chị và Tống Dã bao nhiêu. Nhưng lúc đó, căn bản là không có cách nào.

"Chị, đừng nghĩ những chuyện đó nữa."

Tống Dã thấy săc mặt Tống Thanh không tốt, biết là chị nhớ đến chuyện cũ, "Ông ngoại còn khỏe không chị?"

"Còn tốt chán." Tống thanh nở một nụ cười, "Chị về nước thì tìm được ông ngoại. Cũng dễ lắm, ông ngoại ngày xưa bị xử sai, trước xuống nông thôn gặp được một người tốt bụng, qua được một kiếp, thân thể cũng không ảnh hưởng nhiều lắm. Những năm này ông muốn gặp em nhưng nghĩ đến chuyện bên em nên cũng không giục em về."

"Tiểu Dã, nếu nhà họ Tống tìm tới, em cũng đừng mềm lòng." Tống Thanh cảnh cáo, "Nếu em dám mềm lòng, đừng trách chị đây không nhận em."

"Chị nhìn em giống người dễ mềm lòng lắm à?" Trên mặt Tống Dã có một nụ cười nhạt, còn mang theo mấy phần lạnh lùng, "Em về đây căn bản cũng không vì bọn họ," Nụ cười anh trở nên nhu hòa hơn, tay nắm tay Đường Quả, "Mà là vì Quả Quả."

"Thôi, đừng có tình tứ trước mặt chị mày." Tống Thanh tức giận, "Biết rồi, biết lắm rồi, biết chú vì Quả Quả nhà chú rồi."

Dù là trước khi chị ra nước ngoài hay là đã về nước, trong tin tức của Tiểu Dã cũng phải có hơn một nửa là kể chuyện mình có một cô vợ nhỏ vừa xinh đẹp vừa thông minh, chua đến mức răng chị giờ vẫn còn ê. Tống Thanh cảm thấy thật may mắn, may mắn vì Tiểu Dã gặp được cô em Đường Quả này, gặp được nhà họ Đường tốt như thế.

"Bao giờ chúng ta đi thăm ông ngoại?" Tống Dã có hơi không kiềm chế được. Kỳ thật trước khi xảy ra chuyện kia, hai chị em anh sống ở nhà ông.

Ông ngoại là một giáo sư đại học nổi tiếng, không chỉ viết chữ đẹp mà còn là một họa sĩ giỏi, học trò trải khắp thiên hạ. Năm đó xảy ra chuyện cũng là chuyện của mấy học trò này.

Có thể nói, nhà họ Nguyên là dòng dõi có học vấn, nếu không phải có nhiều chuyện xảy ra như thế, hẳn giờ cũng là thư hương thế gia rồi.