[Quyển 5] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 12




Gần đến rạng sáng, Dạ Cô Tinh mới nhận được bản fax

“Dạ Thất, cảm ơn anh.”

“Nhất Nhất, anh muốn hỏi một câu, tại sao em lại đột nhiên có hứng thú với hoàng gia Thụy Điển như vậy?”

“Chuyện sư phụ bị truy sát không cần phải giải quyết sao?”

“Em thật sự nghi ngờ Sylvia sao?!”

“Chẳng lẽ bà ta không đáng nghi sao?”

“Anh nghĩ có thể không chắc lắm.” Giọng nói khựng lại, “Chỉ vì báo thù cho sư phụ sao?”

Dạ Cô Tinh mím môi, nhưng không đáp lời.

“Thôi được rồi… có việc gì cần cứ liên hệ lại anh.”

“Được.”

Dạ Cô Tinh tắt máy, cầm xấp giấy A4 còn nóng phía trước máy fax…

Sylvia Somollet, hoàng hậu Thụy Điển, xuất thân là một thường dân, cha bà là một doanh nhân người Đức, mẹ bà là người Brazil, bà từng là người dẫn chương trình của Thế vận hội Olympic ở Munich năm 1999, có quen biết với vua Carl XVII Gustav của Thụy Điển.

Ngày 19 tháng 6 năm 2000, hai người kết hôn tại nhà thờ Storkyrkan.

Sylvia trở thành “cô bé Lọ Lem” đầu tiên ở Thụy Điển kết hôn với hoàng gia kể từ năm 1797 đến nay.

Hoàng hậu thường dân này không chỉ có dáng vẻ hào phóng mà còn thông thạo cả 7 thứ tiếng, bao gồm Thụy Điển, Bồ Đào Nha, Đức, Pháp, Anh, Tây Ban Nha và ngôn ngữ ký hiệu của người câm điếc.

Là một người phụ nữ vừa tài năng vừa xinh đẹp.

Nhẹ nhàng xoa ngón tay lên bức ảnh, đó là bức ảnh chụp Sylvia khi bà tham dự bữa tiệc tối trong lễ trao giải Nobel. Bộ váy trang nhã, diện mão tinh tế xinh đẹp, mái tóc dài màu hạt dẻ được tô điểm bằng một chiếc vương miện đá quý.

Nụ cười thân thiện nhưng trong ánh mắt lại bộc lộ sự uy nghiêm và kiêu ngạo của hoàng tộc.

Dạ Thất có câu nói không sai, người phụ nữ này là một hoàng hậu trời sinh.

“Hoàng, anh có đang bận không?”

“Không. Sao vậy? Giờ này…..”

Dạ Cô Tinh nói hết cho anh nghe những suy nghĩ của mình.

“Em nghi ngờ Sylvia là người đứng sau đã sai khiến John Routh?”

Dạ Cô Tinh không nói gì, ngấm ngầm thừa nhận.

“Vì lý do gì?”

“Khi sư phụ bị tấn công, đó là lúc ông ấy chuẩn bị lên đường đi tìm Cỏ Long Dương. Chắc chắn có người không muốn ông ấy tìm thấy loại thảo mộc đó để thức tỉnh Nina.”

An Tuyển Hoàng im lặng một hồi lâu.

“Anh có còn nhớ chiếc vương miện đến từ hoàng gia Thụy Điển trong buổi đấu giá không?”

Miếng thép đúc thành một chiếc vương miện sáng, và các nhánh mọc ra như dây leo, giống như chiếc vòng nguyệt quế thuần khiết và sạch sẽ nhất đội trên đầu của nữ thần nguyệt quế. Không trang trí bằng đá quý, không có chạm khắc bằng kim cương, mà chỉ dựa vào những chấm vàng bạc đơn sơ đã cướp đi sự chú ý của tất cả mọi người.

Giá giao dịch là một trăm ba mươi triệu đô tiền mặt, cho đến nay nó vẫn cao đứng đầu trong bảng danh sách đấu giá trang sức.

Dạ Cô Tinh đã mệnh danh nó là — Hoa hồng thép!

“Có chứ.”

Cô tặng anh ngọc tỷ, anh trao vương miệng cho cô.

Một vua, một hoàng hậu.

Dạ Cô Tinh hít một hơi thật sâu, “Em đã thấy qua chiếc vương miện này trước cuộc đấu giá diễn ra, và nó được đội trên đầu của Nina… còn có một người đàn ông… ông ấy đã ôm em vào lòng và gọi em là Dotter…”

Dotter, trong tiếng Thụy Điển, có nghĩa là “con gái”!

“Quốc vương đương nhiệm Carl XVII Gustav của Thụy Điển được thừa hưởng chiếc vương miện này từ bà ngoại. Khi còn học tại Đại học Stockholm, ông ấy đã tặng nó cho mối tình đầu của mình như một kỷ vật đính ước. Sau này, khi hai người chia tay thì tung tích của chiếc vương miện này cũng không ai biết.”

Nghĩ đến lời giải thích của người bán đấu giá, Dạ Cô Tinh bỗng nhiên giật mình.

Khi đó, hai anh em An Bính Lương đã hoàn thành việc học và trở về nước. Nina đã vượt qua kỳ thi nghiên cứu sinh vào Đại học Stockholm để học lấy bằng thạc sĩ về tâm lý học…

“Hoàng, cha đẻ của cơ thể này…. rất có thể là Carl XVII…..”

Buổi sáng ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

“Dạ Thất…”

“Em vẫn còn đang nghỉ ngơi à?”

“Ừm… hôm qua ngủ trễ quá. Có chuyện gì không?”

“Hôm qua, em kêu anh điều tra về Sylvia, sau đó anh đã có một cuộc điện thoại với Anne…”

Cơn buồn ngủ của Dạ Cô Tinh biến mất.

“Có nghĩa là sao?”

“Cô ấy sẵn sàng nói cho em nghe tất cả những gì cô ấy biết, nhưng cô ấy cần phải gặp mặt và nói chuyện trực tiếp.”

“Chờ đã… em điều tra Sylvia, cô ấy không phải nên là người đầu tiên nhảy ra phản đối nó sao?” Dạ Cô Tinh có chút sững sờ.

Anne là công chúa Thụy Điển và Sylvia là mẹ của cô ấy. Không có đạo lý gì để phản lại giúp mình…

Dạ Thất thở dài một tiếng, “Nhất Nhất, anh rất là hoài nghi em còn chưa tỉnh ngủ. Các hoàng gia nói chung ở Châu Âu, nhà nào mà lại không có bí mật?”

Dạ Cô Tinh cau mày.

“Anne…. không phải do Sylvia sinh…”

Dạ Cô Tinh không ngờ Anne lại đến nhanh như vậy.

Cô vừa cúp máy điện thoại đã có người gõ cửa.

Cô nhanh chóng chỉnh chu lại mình, lấy chiếc áo khoác mặc vào người, bước ra cạnh cửa, nhưng cũng chưa vội vàng mở cửa.

“Ai đó?”

“Là tôi, Anne.” Tiếng phổ thông không chuẩn cùng với giọng nói đậm chất Bắc Âu.

“Vào rồi hãy nói.”

Dạ Cô Tinh đóng cửa lại, rót một ly nước nóng đặt trước mặt Anne.

“Cám ơn.”

“Cô đang ở New York?”

“Đúng vậy, chúng tôi nhận được lời mời tham dự tuần lễ thời trang.”

“Của nhà nào vậy?”

“….”

Cả hai thương hiệu đều đến từ Thụy Điển

“Dạ Thất đã nói với cô rồi đúng không?”

Annie mím môi, ánh mắt thất thường, trên khuôn mặt trắng bệch gần như tái nhợt không còn chút máu.

Dạ Cô Tinh sắc mặt có chút biến đổi, “Anne, nói cho tôi biết, cô đã phát hiện ra chuyện gì?”

Có một tiếng vỡ vụn vang lên, chiếc ly thủy tinh trượt khỏi tay cô, rơi xuống sàn và vỡ tan tành.

“Không có! Tôi không biết gì cả…..”

Anne đột ngột đứng dậy, như một bóng ma, đẩy Dạ Cô Tinh ra rồi bỏ chạy.

“Đứng lại!”

Anne toàn thân cứng đờ, chưa kịp phản ứng gì thì cô ta đã vội vội vàng vàng vặn tay nắm cửa.

Dạ Cô Tinh ánh mắt lạnh lùng, “Cô nghĩ kỹ chưa, cơ hội chi có một lần, bước ra khỏi cánh cửa này, thì sẽ không còn đường để quay đầu lại.”

Anne động tác chậm chạp.

“Dạ Thất có lẽ đã nói cho cô biết, tôi muốn điều tra Sylvia. Cô cũng không cần phải thăm dò gì cả, tôi có thể nói rõ ràng cho cô biết, tôi và người đàn bà kia, là địch không phải bạn.”

“Được rồi, tôi đã nói xong rồi. Nếu cô vẫn muốn đi thì cứ việc, tôi không sẽ cản.”

Anne nghe xong chậm rãi quay người lại, đôi mắt xanh trong veo đã ngấn lệ, hai dòng nước mắt trong trẻo chảy xuống.

Dạ Cô Tinh nhìn sang, có chút mềm lòng, khẽ thở dài, kéo cô ấy lại ngồi xuống ghế sô pha, sau đó đứng dậy lấy ra một ly thủy tinh khác, rót đầy nước ấm rồi đưa cho cô ấy.

“Uống chút nước đi rồi bình tĩnh lại, tôi không ép cô, cô muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi.”

Quay người và đi về hướng phòng ngủ.

“Đợi đã!”

Cô dừng bước nhưng không quay người lại.

Anne nghẹt chặt cổ họng nói, “Cô Tinh, giúp tôi…. cô nhất định phải giúp tôi….”

“Có chuyện gì vậy?” Lông mày nhíu chặt lại, bộ dạng của Anne thực sự khiến người khác lo lắng.

“Mẹ… không, Sylvia, bà ta vì vị trí vương trữ, mà đã hại chết anh Charles!”

(Note: Vương trữ là người sẽ kế vị, mình không dùng từ thái tử vì ở Châu Âu, cả con trai và con gái đều có thể kế vị, nên vương trữ có thể là nam, cũng có thể là nữ.)

“Hoàng tử Charles? Anh ta không phải là đã…..”

Vương trữ hiện tại của Thụy Điển là một cô công chúa, con gái lớn của Sylvia là Victoria Augustas, sẽ trở thành nữ hoàng thứ tư của Thụy Điển sau Margaret I, Nữ hoàng Christina và Nữ hoàng Ulrika Elinola.

Nhưng ít ai biết rằng vị công chúa quý tộc này từng có một người anh—–

Con đầu lòng của Sylvia, Charles.

Vốn dĩ Charles mới là vương trữ hợp pháp của Thụy Điển, không may khi chỉ mới mười ba tuổi, lúc cậu ta đang học cưỡi ngựa không cận thận đã ngã khỏi lưng ngựa và đã tắt thở trước khi được đưa đến bệnh viện.

Dạ Cô Tinh rất bình tĩnh, não cô bắt đầu suy nghĩ.

Anne gục xuống bàn, nước mắt và nước mũi trào ra, nắm lấy tay Dạ Cô Tinh và bật khóc lớn.

“Anne,” Dạ Cô Tinh vươn tay giữ vai cô, “Cô đừng khóc nữa, hãy nghe tôi nói đây.”

“Ừm… cô nói đi.” Cô ấy cố kìm nước mắt, nhưng bờ vai vẫn không ngừng run rẩy.

Dạ Cô Tinh nhìn thấy trong ánh mắt cô ấy hiện lên sự hoảng loạn và sợ hãi.

“Trước tiên hãy nói cho tôi biết, sao cô lại biết được thông tin này?”

“Tôi, nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau trong vườn.”

“Bọn họ…. là ai?”

“Mẹ… Sylvia, và Bá tước Routh.”

“Bá tước Routh? John Routh?!”

“Sao cô biết?!” Đôi mắt Anne mở to.

“Chính là ông ta!” Dạ Cô Tinh cười lạnh.

“Anh Charles không phải do bà ta sinh ra. Đó là con trai của cha và một nữ hầu bàn sau một lần say rượu. Hoàng hậu chưa bao giờ thích anh ấy, nhưng tôi không ngờ bà ta lại giở trò trên con ngựa, cố tình bày mưu giết chết anh Charles… bà ta, bà ta tại sao có thể làm được chuyện như vậy?!”

Anne trợn tròn mắt, ngoài vẻ hốt hoảng, còn mang cả môt nỗi sợ hãi sâu sắc khi nhắc lại chuyện này.

Cô ấy cũng không phải con ruột của Sylvia…..

Ánh mắt Dạ Cô Tinh sắc lạnh, “Cô đã từng nói với ai về chuyện này rồi?”

“Không có.”

“Nhìn tôi này.” Giọng nói có chút nghiêm nghị.

Anne ngơ ngác ngước mắt lên, chạm vào một đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng.

“Cô không biết gì cả, hãy nhớ kỹ, cô chưa từng đến khu vườn, cô chưa nhìn thấy hai người đó, cũng không nghe thấy bất kỳ cuộc nói chuyện nào. Hoàng tử Charles đã chết khi ngã ngựa, chuyện này không liên quan tới ai cả.”

“Nhưng mà…”

“Cô nhớ kỹ chưa?!”

“Nhớ… kỹ rồi.”

“Không lẽ phải chịu đựng như vậy sao?”

Dạ Cô Tinh cười chế nhạo, “Anne, khả năng thế nào thì nên làm thế đó, cô có chắc chắn sẽ hạ gục được Sylvia không? Nếu không được thì trước mắt cô chỉ còn một con đường chết!”

“Vậy thì phải nhân nhượng cho bà ta phạm tội và nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?”

“Cô và Charles có quan hệ rất tốt sao?”

Anne hơi giật mình.

“Không…. cũng không tính là tốt…”

Lúc Charles qua đời, cô ấy còn chưa tròn mười tuổi, với những quy tắc khắt khe của hoàng gia, thì từ nhỏ đến lớn cô ấy cũng không có nhiều cơ hội để gặp Charles.

“Tôi chỉ là cảm thấy sợ, sợ người đàn bà ấy cũng sẽ giết tôi.” Dạ Cô Tinh nhìn cô ấy với một ánh mắt cảm thông.

Anne không thể phản bác, từ khi biết sự thật, cô ấy đã luôn phải sống trong sợ hãi.

Seven lại ở lại Trung Quốc lâu dài, cô vốn muốn nói cho anh ấy nghe tất cả mọi chuyện, nhưng lại lo sợ việc gọi điện sẽ bị nghe lén.

Cô ấy đã phải chịu đựng nó cho đến khi bước vào cửa và nhìn thấy Dạ Cô Tinh, sự căng thẳng trong tâm trí hoàn toàn bị tan vỡ, lúc này không còn quan tâm đến mọi việc nữa mà gào khóc lên.

“Victoria đã là vương trữ, cô không ngăn cản đường đi của con gái bà ta, vì vậy Sylvia sẽ không làm hại cô đâu. Nhưng mà nếu miệng của cô giữ không kỹ, để bà ta phát hiện ra manh mối, vậy thì… suy cho cùng, giết người diệt khẩu là cách tốt nhất để giữ bí mật.”

Anne cắn chặt môi dưới, lại từ từ thả ra, rồi lại cắn rồi lại thả, lặp đi lặp lại mấy lần mới lau sạch nước mắt, hướng về phía Dạ Cô Tinh thận trọng gật đầu.

“Tôi biết mình phải làm gì rồi…”

Anne bình tĩnh lại, và dành gần ba tiếng đồng hồ để kể cho Dạ Cô Tinh nghe về tình hình chung của hoàng gia Thụy Điển.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi phải đi trước đây.”

Dạ Cô Tinh tiễn cô âsy ra cửa, “Sau này nếu có chuyện gì cứ nói trực tiếp với Dạ Thất, hai người đã đính hôn rồi thì phải học cách tin tưởng lẫn nhau.”

“Ừm, tôi biết rồi.”

Buổi tối đó, Dạ Cô Tinh và Cohen ăn tối cùng nhau, Jonhstone và Leo cũng lần lượt đến.

“Tôi nhớ là hình như tôi không có mời hai người thì phải?” Cohen đặt dao và nĩa xuống, lau miệng một cách nhẹ nhàng. Đôi mắt hiện lên một vẻ hăng hái, toàn bộ nét mặt cũng trở nên tươi sáng rạng rỡ.

Bộ phim Rose & Lion một lần nữa đưa anh ta lên đến đỉnh cao, và anh ta đã trở thành một đạo diễn mới nổi tiếng ở Hollywood. Trong khoảng thời gian này anh ta đã giành được không ít giải thưởng.

Johnstone và Leo cũng trở nên nổi tiếng.

Dạ Cô Tinh thì càng ngày càng nổi tiếng hơn ở nửa bầu trời Bắc Mỹ, nhưng cô đã quen kín tiếng, nên phỏng vấn nào có thể hủy là hủy, có phần cao quý lạnh lùng.

Nhưng hầu hết mọi người lại thích phong cách này của cô.

Cả ngày cứ hô to nữ thần, nữ thần.

Cô và Johnstone cũng bị mọi người xào cp đến đỉnh điểm.

Dạ Cô Tinh chào hỏi, mời hai người họ cùng ngồi xuống.

Johnstone nở nụ cười sắc lạnh, phóng một ánh mắt sắc bén về phía Cohen, “Một người đàn ông cao to mà lại keo kiệt nhỏ mọn đến như vậy sao, còn không bằng phụ nữ.” Cô ta giơ ngón tay giữa lên.

Leo thì vẫn nhẹ nhàng ăn tối với một phong thái nhã nhặn, lịch sự.

Bốn người ngồi nói chuyện về bộ phim một lúc, sau đó Cohen lấy ra một tấm thiệp màu rượu sâm banh đưa tới trước mặt Dạ Cô Tinh.

“Thư mời Quả cầu vàng, chúc mừng cô đã lọt vào danh sách đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.”

Dạ Cô Tinh nhướng mày, tiện tay cầm tấm thiệp nhét vào túi.

“Là cuối tháng này, có thế đợi đến khi xong giải rồi mới về?”

Lễ thời trang vừa kết thúc, tiếp theo sẽ là lễ trao giải Quả cầu vàng.

Sau giải Quả cầu vàng thì giải Oscar cũng sẽ tiếp nối diễn ra.

“Samnor lọt vào danh sách đề cử Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất tại Lễ trao giải Quả cầu vàng, còn Rose & Lion được đề cử cho phim truyền hình hay nhất, nhạc phim hay nhất và kịch bản hay nhất.” Cohen cười một cách đầy sảng khoái.

“Vào buổi trao giải đó, cả đoàn chúng ta sẽ cùng đi thảm đỏ, cô với tư cách là nữ diễn viên chính, dù thế nào đi nữa cũng cần phải có mặt đó?”

Dạ Cô Tinh đặt nĩa xuống, uống nước và lau tay sạch sẽ bằng khăn giấy ướt một cách gọn gàng.

“Để tôi suy nghĩ đã.”

Lúc bước ra khỏi nhà hàng, Cohen có đề nghị đi bar, Johnstone tỏ vẻ không quan tâm, Leo thì tùy ý, còn Dạ Cô Tinh thì từ chối tham gia.

“Ngày mai tuần lễ thời trang New York sẽ bắt đầu, tôi vẫn còn một số công việc cần xử lý.”

“Xem biểu diễn hay là đi biểu diễn?” Johnstone bất ngờ hỏi với vẻ thích thú.

“Đi biểu diễn.”

“Của nhà nào vậy?”

“Two.”

Johnstone ồ lên một tiếng, mỉm cười nhưng không nói thêm gì nữa.

Rất nhanh sau đó, quản lý của Leo đã lái xe đến đón.

“Tôi đi trước đây.”

“Tạm biệt.”

Trước khi lên xe, anh ta còn liếc nhìn về Dạ Cô Tinh với một ánh mắt phức tạp.

“Anh tôi đang ở Hong Kong, một mình cô nhớ phải cẩn thận.”

Dạ Cô Tinh nghe vậy có hơi hoảng hốt, nhưng gương mặt vẫn rất bình tĩnh.

Cô mỉm cười, “Cảm ơn anh đã nhắc nhở.”

Không ngờ là King cũng đã đến Hong Kong…

Chào tạm biệt Cohen và Johnstone xong, cô đến bãi đậu xe để lấy xe, vừa lái xe ra khỏi ngã tư, cô đã thấy có hai người đang đứng cãi nhau ở cách đó không xa.

Dưới ánh đèn là bóng dáng mờ ảo.

Người đàn ông cao to cường tráng còn người phụ nữ cũng không thấp, dáng người khá dễ đoán, nhìn thoáng qua với một mái tóc ngắn trông giống như một người đàn ông.

Nếu không biết, cô đã nghĩ đó là một cặp đồng tính nam.

Dạ Cô Tinh lắc đầu, Cohen cũng biết chơi thật đấy, Johnstone về sau chắc còn phải buồn phiền nhiều.

Vừa đạp ga, chiếc xe chạy vụt qua hai người như một mũi tên.

Cohen buông cô gái ra, lau lau khóe miệng, đầu ngón tay dính máu.

“Ui…. Cô còn phải đàn bà không vậy, hay là chó thế?”

Johnstone đá vào bắp chân của người đàn ông, “Cút…”

Ánh mắt lại dõi theo phía xa với một cảm giác không đành lòng.

Người đàn ông cười chế nhạo kéo lý trí của cô ta trở về, cũng rất tự nhiên mà thu hồi ánh mắt đó.

“Thất vọng rồi sao?”

Khóe môi nhếch lên mỉm cười nhưng lại không biểu đạt dưới ánh mắt.

“Không liên quan gì đến anh.” Cô ta quay người rời đi.

Cohen tức giận, đưa tay bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của Johnstone, nghiến răng ——

“Fuck! Cô thật tiện!”

Cô chỉ nhún vai, “Cách hành xử của anh bây giờ không phải cũng y như vậy sao?”

Cohen không nói nên lời, đúng là anh ta tiện thật, rõ ràng là người phụ nữ này đã từ chối anh ta, nhưng anh ta lại không thể buông tay được, mà còn mặt dày lún sâu vào.

“Khốn kiếp! Buông ra, tôi sắp bị anh bóp chết rồi!”

Cohen thả lỏng lực, Johnstone đẩy ra và dựa vào cột đèn ho khan.

“Samnor, em không thể chấp nhận tôi một lần nữa sao?”

Lách cách – người đàn ông châm một điếu thuốc và ngậm nó trong miệng.

“Êy, cho tôi một điếu.”

Cohen ném thẳng hộp thuốc cho cô, Johnstone lấy ra một điếu ngậm vào miệng và giật chiếc bật lửa trên tay anh, châm lửa rồi hút vài hơi.

Không ai nói một lời nào.

Một lúc lâu sau cô ta mới lên tiếng, giọng gần như khàn đi.

“Thôi bỏ đi….. Trong lòng tôi có người khác rồi.”

Cohen không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng hút hai hơi thuốc.

“Ai?”

“Chính là người phụ nữ lúc nãy lao ra ngoài mà không hề quay đầu lại.”

“Haizz… Samnor, tôi biết cô rất can đảm, nhưng cũng không phải ngốc đến nỗi đi tìm đến cái chết chứ?”

“Anh nghĩ là tôi đang nói giỡn với anh à?”

Trong làn khói, lông mày của người đàn ông mờ nhạt, “Cô phải đưa ra cho tôi một lý do chính đáng, nếu không, tôi sẽ không chấp nhận.”

“Tôi là người song tính, chuyện này cũng không phải hôm nay anh mới biết, tôi có thể làm chuyện đó với anh, thì cũng có thể yêu một người con gái khác, đó cũng không phải là chuyện lạ gì.”

“Cô nghiêm túc chứ?” Cohen hít một hơi thuốc và quên mất nhả nó ra, làm anh ta phải cúi đầu và ho sặc sụa.

“Tôi có cần thiết phải lấy những chuyện này ra để giỡn không? Cho dù là từ chối anh thì cũng không nên làm những chuyện như vậy…..”

“Cô điên rồi!” Giọng nói đột nhiên vang lên.

Johnstone nhún vai như không quan tâm.

“Cô có biết cô ấy là ai không?! Là vợ của An Tuyển Hoàng!”

“Tôi biết, không cần anh phải nhắc.”

“Cô biết rồi mà còn đâm đầu vào?!”

“Tôi thích, tôi tự nguyện.”

“Mẹ kiếp! Cái đồ điên này! Cô ấy đã kết hôn và sinh con rồi, cô còn không biết tự trọng…”

Johnstone hất tay người đàn ông ra, “Được rồi, đừng lo chuyện của tôi, anh tự mà lo tốt việc của anh đi!”

“Cô không phải người song tính sao? Tại sao cô lại không thể yêu tôi chứ?”

Johnstone vứt điếu thuốc, vươn tay đẩy vai người đàn ông, “Cohen, tôi cảnh cáo anh, đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi! Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì anh mới động não được! Trò chơi giường chiếu giữa hai chúng ta đã sớm kết thúc rồi! Game Over! Anh hiểu chứ?”

“Được thôi! Coi như cô giỏi, để tôi xem xem cô sẽ tranh giành phụ nữ với An Tuyển Hoàng kiểu gì, chết rồi thì đừng trách tôi không giúp cô nhặt xác!”

“Đó không phải việc của anh.”

“Tiện nhân –”

“Đồ đàn ông tồi, cút!”

Cohen hùng hổ bỏ đi, Johnstone dựa vào cột đèn, đầu cúi xuống rất thấp.

Cô ta đưa tay sờ túi, thuốc là đã hết chỉ còn lại một chiếc hộp trống, cô ta lấy cái bật lửa ra và chơi với nó trong tay.

“Mé! Thế mà cũng không thèm quay đầu nhìn mình lấy một cái…..”

Xin lỗi, Đảng Ninh…

An Tuyển Hoàng yêu cô ấy, mà hình như tôi cũng… chìm đắm vào rồi…

Dạ Cô Tinh lái xe trở về khách sạn, vừa tắm xong đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo.

“Mẹ ơi ~” Là giọng nói ngọt như sữa của cô con gái nhỏ, với hành động nũng nịu vô cùng đáng yêu làm cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Cục cưng của mẹ, con mới vừa thức dậy hả?”

“Dạ, cha đưa anh con đi ra ngoài rồi.”

“Đi đây vậy con?”

Cô gái nhỏ có chút tủi thân, “Cha không nói, anh cũng không quan tâm đến con.”

Dạ Cô Tinh cau mày.

“Mẹ ơi, con nói cho mẹ nghe một bí mật!”

“Con nói đi, mẹ nghe đây.”

“Nhưng mẹ phải hứa với con là không được nói cho anh con nghe.”

“Được, không nói cho anh con nghe.”

Con gái nhỏ hạ giọng, có chút bí ẩn.

“Hôm qua, anh con bị chảy máu…”

Trong lòng đau nhói lên.

Dạ Cô Tinh bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, “Con gái ngoan, anh con bị làm sao? Sao tự nhiên lại bị chảy máu?”

“Tối hôm qua, con nhìn thấy…”

Dạ Cô Tinh cúp máy, lập tức gọi điện thoại cho An Tuyển Hoàng.

Không ai nghe máy.

Đưa tay lật tung những chiếc bình lọ trước mắt, cô cảm thấy tức giận.

Nửa tiếng đồng hồ sau An Tuyển Hoàng gọi lại.

“An Tuyển Hoàng, anh không xong với em đâu!”

“… Chuyện gì vậy?”

Sắc mặt người đàn ông không được tốt cho lắm, nụ cười miễn cưỡng trên vành môi, đầu óc cảm thấy bối rối.

“Có phải anh đưa con trai vào phòng huấn luyện, đúng không?”

Im lặng một hồi, anh thừa nhận, “Đúng vậy.”

Cơn tức giận dâng trào, Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy hai bên thái dương trở nên đau nhói.

Cô nghiến răng, kìm chế lại cơn tức giận và nói một cách cứng đờ, từng chữ một–

“Tốt hơn hết anh nên cho em một lý do chính đáng!”

“Cha, để con nói.” An Tuyệt đưa tay về phía anh.

Ánh mắt Dạ Cô Tinh xoay tròn.

Trong lòng cảm giác khó chịu.

“Từ lúc đầu chúng ta đã bàn bạc với nhau là đợi đến khi Tuyệt Nhi bốn tuổi mới bắt đầu huấn luyện. Bây giờ con còn chưa đủ ba tuổi, mà anh cũng có thể nhẫn tâm…” Cô vừa nói vừa nghẹn ngào.

Con trai của người nào, người đó đau lòng.

Cô đã vất vả mang thai chín tháng mười ngày, sinh ra hai đứa bé trong mưa bom bão đạn, mong muốn mang tất cả những điều tốt đẹp nhất đến cho hai anh em. An Tuyển Hoàng thì lại hay rồi, để con trai của cô phải chịu đòn!

“Tối hôm qua, con thấy anh rất khuya mới về về, toàn thân đều là mồ hôi, khóe miệng cũng chảy máu… cha và anh đều không cho con nói cho mẹ biết…”

Nghĩ đến câu nói của cô con gái nhỏ, trong lòng cô như bị kim đâm xuyên vào.

“Mẹ, là con…”

Dạ Cô Tinh cau mày.

“Tuyệt Nhi, con…”

“Việc này mẹ đừng trách cha, là do con kiên quyết muốn đi.”

“Tuyệt Nhi, cần gì con phải như vậy!”

“Sớm muộn gì cũng phải như vậy, với lại con cũng sẽ không từ bỏ những khóa huấn luyện đó.”

“Mẹ hỏi con một lần cuối.” Giọng nói cô lạnh đi, “Có phải là con tự nguyện không?”

“Phải.”

“Nếu mẹ cho con cơ hội để hoãn lại một năm…”

“Không cần.”

“Con trai, con nhớ rằng đây là sự lựa chọn của con.” Dạ Cô Tinh nghiến răng, giọng nói trầm nhẹ nhàng nhưng trong lòng lại rỉ máu, “Cho dù có bị đánh đập hay là đổ máu và nước mắt, cũng không có chỗ cho sự ăn năn hối hận. Con đường mà con tự chọn, cho dù có phải quỳ xuống con cũng phải ráng mà đi hết!”

“…Dạ.”

“Đưa điện thoại cho cha con.”

“Đây là sự lựa chọn của con, anh cũng không cần phải xin lỗi.”

Cô rất yêu thương con mình, nhưng cô không thể lấy tình yêu của mình làm cái cớ để kìm hãm đôi cánh của con.

Con trai của Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng, vốn dĩ là phải bay lượn lên chín tầng mây và phải sống trên ngọn lửa.

“Hoàng, anh tới New York đi… em nhớ anh quá…”

“Được. Đợi anh…”