Dạ Cô Tinh không hề bất ngờ khi nhận được cuộc gọi từ Thiệu Diệp.
“Thiệu tổng, lâu rồi không gặp, hi vọng anh vẫn khỏe.”
“Tôi muốn thông báo cho cô một tin tức tốt.”
“Tôi đã đoán trước rồi.”
“Thời niên thiếu đã bỏ xaDòng chảy thời gian, Emperor phải ngậm đắng nuốt cay mà không dám kêu, nghe nói còn muốn lợi dụng gia thế xã hội đen của nhà họ Hướng để lấy lại thể hiện, sau đó không giải quyết được gì, xem ra ông trời cũng giúp chúng ta…”
Thiệu Diệp lúc này vô tư vui vẻ, không còn bộ dạng chín chắn, chững chạc như trong trí nhớ của cô.
“Thiệu tổng cũng đừng vui mừng quá sớm.” Dạ Cô Tinh dội gáo nước lạnh lên đầu anh ta.
Tiếng cười khúc khích ở đầu dây bên kia cũng ngừng lại, “Cô có ý gì?”
“Anh đừng quên, thị trường phòng vé ở Đài Loan và nước ngoài vẫn đang để trống, nếu tôi là anh, tôi tuyệt đối sẽ không tự mãn trước thời điểm mấu chốt này.”
Im lặng một lúc lâu, “…Thật xin lỗi, tầm nhìn tôi quá hạn hẹp.”
Dạ Cô tinh ho nhẹ hai tiếng, tự hỏi lời nói của mình có nghiêm trọng quá không.
Dù sao, đàn ông không thích phụ nữ chỉ tay năm ngón trong những việc lớn.
Nhưng cô không thể không nói, bộ phim này Tinh Huy đầu tư rất nhiều tài nguyên và quyền lợi liên quan, cô không thể để sự tùy tiện nhất thời của Thiệu Diệp phá hỏng toàn bộ ván cờ!
“Anh có thể nghĩ là tôi chuyện bé xé ra to, nhưng cẩn thận có thể chèo thuyền cả nghìn năm, Emperor phỏng chừng còn có chiêu trò phía sau.”
“Đừng vui mừng quá sớm.”
“…Tôi hiểu rồi.”
Thiệu Diệp hăng hái gọi điện thoại để báo tin vui, sờ sờ cái mũi không nói nên lời, còn bị một người phụ nữ dạy dỗ.
Ngay lập tức cảm thấy có chút xấu hổ.
Lòng tự trọng của người đàn ông đã chịu mười nghìn tấn tổn thương, nhưng mà dù sao anh ta cũng hiểu rõ lí do, anh ta biết Dạ Cô Tinh đang nhắc nhở thiện chí.
Phần tình cảm này, anh ta tiếp nhận!
Đúng lúc, thư ký gõ cửa bước vào, anh ta tắt điện thoại, đang chuẩn bị mở miệng đã bị người tới nói trước——
“Thiệu tổng, tiệc chúc mừng tối nay anh định tổ chức ở đâu? Phú Cẩm hay là Đường Hoàng?”
Hai mắt cô thư ký phát sáng!
“Hủy bỏ.”
“Ơ… sao, sao cơ ạ?”
Thiệu Diệp nhướng mày, lạnh lùng liếc nhìn cô ta, “Tôi nói, hủy bỏ tiệc chúc mừng tối nay, chờ qua khoảng thời gian bận rộn này rồi nói sau.”
“Nhưng… đã thông báo rồi…” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, đến khi không còn nghe thấy nữa.
“Vậy thì thông báo lại. Có vấn đề gì sao?”
“Không, không thành vấn đề.”
“Còn việc gì nữa không?”
“Vậy tôi ra ngoài đây.”
Ánh mắt Thiệu Diệp hiện lên sự trầm tư, sau nhiều lần suy ngẫm, anh ta không thể không thừa nhận, người phụ nữ tên Dạ Cô Tinh kia nhìn nhận vấn đề rất trực diện và sắc bén, thậm chí ngay cả anh ta suýt nữa cũng không chống đỡ được.
“Công chúa điện hạ? Bà An?” Anh ta lắc đầu cười khẽ.
Một nỗi chua xót không ai biết hiện lên trong ánh mắt anh ta.
Sợ là không còn cơ hội nữa…
Người phụ nữ xuất sắc luôn có thể thu hút ánh mắt đàn ông, đáng tiếc, Thiệu Diệp là người coi trọng gia tộc, dù thế nào cũng không được tự do.
Vậy cũng được, mỗi người có cách sống riêng, có những thứ chỉ cần nhìn thấy vui tai vui mắt ở phía xa là được rồi.
Bấm điện thoại bàn, “Emily, giúp tôi đặt một có hoa hồng Comtes de Champagne, gửi đến văn phòng tổng giám đốc nhà thầu bất động sản.”
“Xin hỏi cô gái kia họ…”
“Vương.”
“Tên người tặng là?”
“Thiệu Diệp.”
“Dạ.”
Thư ký ngửa đầu nhìn trời, xem ra boss nhà mình chơi thật rồi.
Hôn nhân của gia đình giàu có được mấy đôi hạnh phúc?
Một tiếng thở dài nhàn nhạt, ánh mắt hiện lên sự phiền muộn.
Nhưng lúc cô ta cúi đầu xuống, nhìn thấy trang bìa tạp chí VOGUE, người phụ nữ khẽ hất cằm, ánh mắt hờ hững, khôi phục sự lạnh lùng trước dó.
“Ngoại trừ cô…”
Ở đầu bên này, doanh thu phòng vé của Thời niên thiếu tăng lên từng ngày, Thiệu Diệp tổ chức các kênh tuyên truyền trên TVB để tiếp thị truyền miệng.
Phía bên kia, bình dấm chua bị đổ, cả căn phòng chua lòm!
“Hừ!” Đặt máy tính bảng xuống, người đàn ông khịt mũi đi vào phòng tắm.
Dạ Cô Tinh đang lật xem lá thư đề cử của Diêm Đông Bình được gửi tới qua Email, ở những chỗ khó hiểu cô có chỉnh sửa đôi chút, cực kỳ chăm chú, bất thình lình nghe tiếng khịt mũi của anh.
“Làm sao vậy?”
Đáp lại lời cô là tiếng nước chảy ào ào.
Vừa nghĩ cái người này lại bắt đầu cáu kỉnh lung tung, bỏ qua thể diện, Dạ Cô Tinh cảm thấy có chút khó chịu.
Đúng là “ba ngày không đánh là muốn lên nóc nhà lật ngói luôn mà”, cần phải sửa sang đúng quy định một phen mới được?
Cô chỉ cảm thấy đau đầu.
Cô bé đã ngủ trên sô pha rồi
Dạ Cô Tinh bế con gái vào phòng ngủ, sau khi thu xếp ổn thỏa mới nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa lại rồi rời đi.
Vừa mới bước vào phòng ngủ, chợt nghe giọng người đàn ông hét lớn kêu mình.
“Làm gì đó?” Từ trước tới giờ anh luôn có thói quen đi tắm không khóa cửa, Dạ Cô Tinh cứ thế vặn cửa bước vào.
Hành động vừa rồi thật sự khiến cho An Tuyển Hoàng lắp bắp sợ hãi.
“Chậc… Che cái gì mà che? Đâu phải em chưa từng thấy!” Dạ Cô Tinh nghiêng người dựa vào bên khung cửa, xoay người mở to mắt nhìn.
Trước đây không lâu, anh cũng nói với cô bằng giọng điệu như vậy.
Chậc lưỡi, thì ra cảm giác đùa giỡn người khác thật là… tuyệt!
“Kêu em làm gì?”
“Áo choàng tắm.”
Dạ Cô Tinh xoay người đi ra ngoài, nhanh chóng cầm một chiếc áo choàng tắm màu đen bước vào.
Người đàn ông đã lau khô bọt nước, đứng trần truồng, chỉ quấn một cái khăn trắng quanh hông.
Cơ bụng tám múi hoàn mỹ khiến phái đẹp thèm thuồng.
Nếu đã là người đàn ông nhà mình, vậy cô cũng không cần nhịn!
Đưa tay ra véo, bóp, nắm thật mạnh!
Cũng may kết cấu rõ ràng, không có chút mỡ thừa nào.
Nhớ tới cơ bụng mình phải luyện tập một thời gian dài mới có được, vén vạt áo lên, đứng chung chỗ so sánh với anh.
Thì ra mình cũng không thua kém~
Dạ Cô tinh đánh giá như thế.
Không ngờ người đàn ông lại ủ rũ gục đầu, bỏ đi không nói lời nào.
Hử… Người này thay tính đổi nết rồi à?
Nếu là bình thường, với tình huống như này, hiển nhiên không tránh chuyện khỏi uyên ương nghịch nước một trận.
“Người đàn ông này… Có vấn đề?”
Dạ Cô Tinh đi theo sau, thấy anh rón ra rón rén rời khỏi phòng Húc Nhi, “Lại đá chăn à?”
“Ừm, anh đắp lại cho con rồi.”
“Em nói anh…” Rốt cuộc khó chịu chỗ nào!
Còn chưa nói hết câu đã bị người đàn ông đè xuống sô pha, nhưng anh lại xoay người nhặt chiếc máy tính bảng bị ném trên giường khi nãy.
“Tự xem đi.” Đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt lạnh lẽo.
Cô đưa tay cầm lấy, “Bình luận trên weibo?”
Vừa lướt qua phần bình luận, tất cả đều là mù quáng bịa đặt để cô và Tiêu Mộ Lương ở bên nhau.
“Ghen rồi sao?” Cô nở nụ cười, ghé sát vào người anh.
Người đàn ông cao lớn đứng trước mặt cô, còn Dạ Cô Tinh vẫn ngồi nãy giờ.
Vịn sau gáy, “Anh ngồi xổm xuống, ngửa ra như này cổ em đau.”
An Tuyển Hoàng rất nghe lời, còn đưa tay giúp cô xoa bóp.
Dạ Cô Tinh hơi ngạc nhiên, hứng thú nhìn anh với cặp mắt khác xưa, trước đây, không ít lần anh cọc cằn, ngang ngược làm loạn một trận, tuyên bố quyền sở hữu.
Đây là lần đầu tiên anh bình tĩnh hòa nhã như thế.
“Tức giận rồi à?” Cô chớp mắt mấy cái, xích lại gần một chút, mùi hoa sơn trà thơm ngát phả vào mặt, anh suýt nữa không nhịn được, cắn răng điều chỉnh nhịp thở, dù thế nào cũng phải nhịn xuống.
“Ừ.” Anh tức giận.
“Anh nói anh vì chút chuyện nhỏ như vậy mà ghen tuông hả?”
“Không nhỏ.” Người đàn ông ngửa cổ.
Dạ Cô Tinh nắm chặt bàn tay to lớn, hôn lên trán anh một cái: “Như vậy đủ rồi chứ?”
Lắc đầu.
Hôn thêm một cái ở má trái.
Vẫn lắc đầu.
Lại hôn thêm cái nữa ở má phải.
Vẫn lắc đầu như cũ.
“Không hôn nữa?” Ngáp một cái, lười biếng đứng dậy, “Em đi ngủ đây.”
Anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, “Như vậy là xong rồi à?”
“Chứ sao nữa?”
Người đàn ông chỉ chỉ cánh môi, ánh mắt mơ hồ.
Là vợ chồng với nhau đã lâu, cô cũng không già mồm cãi lại, đôi môi hồng hào hôn lên mặt anh mang theo cảm giác âm ấm man mát, lại mút vài cái, dư vị vương vấn quanh chóp mũi, xen lẫn với vẻ nam tính của người đàn ông, cực kỳ thoải mái.
“Mùi vị không tệ.”
“Nếu đã như thế, vậy thì… tiếp tục.”
Lạch cạch——
Tắt đèn.
Trong ổ chăn ấm áp, vẻ đẹp mềm mại, một buổi đêm thật đẹp.
Ngày hôm sau, lúc Dạ Cô Tinh mở mắt, ánh sáng chói chang, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu xuống sàn nhà trong phòng tạo thành một vầng sáng.
Thoạt nhìn có chút chói mắt.
Cử động chân tay, vừa nhức lại vừa đau.
Không thấy bóng dáng An Tuyển Hoàng.
Đồ không có lương tâm! Bản thân sảng khoái xong rồi phủi mông bỏ đi. Dạ Cô Tinh cảm thấy bực bội.
Điều rắc rối hơn còn ở phía sau.
Khi cô theo thói quen cầm máy tính bảng lên đăng nhập vào Weibo xem.
“Trời đất!”
Đây rõ ràng là tấm ảnh chụp góc nghiêng lúc cô đang ngủ, nhìn cảnh vật xung quanh hiển nhiên chính là căn phòng này, cái giường này!
Ai đã chụp nó?
Đáp án rõ ràng——An Tuyển Hoàng chết tiệt!
Nhìn lại dòng chữ, cổ họng Dạ Cô Tinh ứa một ngụm máu tươi, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Người phụ nữ của tôi.”
Người phụ nữ…
Phụ nữ…
Người…
Nhiều tiếng vọng đang gợn lên trong đầu, “An Tuyển Hoàng——Cái đồ trẻ con này!”
Cạch cạch cạch——
Cánh cửa mở ra một kẽ hở, cái đầu nhỏ của bé Húc chui vào, “Mẹ, mẹ đang kêu cha hả?”
Sắc mặt Dạ Cô Tinh trở nên khó coi, ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng, “Cha con đâu?”
Nhưng mà Húc Nhi lại nở nụ cười rực rỡ như ánh nắng ban mai, “Cha có chuyện nhờ con chuyển lời.”
“Cha nói cái gì?”
Cô bé ho nhẹ, bắt đầu nói như vẹt, “Vợ à, buổi sáng tốt lành. Đêm qua thật tuyệt vời, nên cần phải giữ lại chút kỷ niệm. Những thứ xinh đẹp, hãy học cách chia sẻ.”
Cô bé nói xong không thèm để ý đến sắc mặt lúc xanh lúc trắng của cô, ngâm nga một bài hát rồi rời đi.
Cô bé chạy về phòng khách, cầm điện thoại bấm dãy số mà mình nhớ——
“Cha! Cha! Bảo bảo đã hoàn thành nhiệm vụ! Nhớ mua matcha xoài, còn có kem cho con nhé…”
Phía bên kia, Dạ Cô Tinh vẫn trong tình trạng như bị sét đánh.
Đúng! Nhanh chóng xóa đi——
Nhìn vào thời gian, nó đã được đăng từ ba tiếng trước rồi…
Còn xóa cái rắm!
Hình ảnh đã sớm bị người khác nhìn thấy hết, chụp ảnh màn hình và lưu lại!
Chăm chú nhìn phần bình luận, thật chua xót ——
“Trời ạ! Con gái nhà ta bị chụp lén?!”
“Đêm nay anh An chắc chắn phải quỳ trên bàn giặt đồ cho coi! Tui cá hai mươi viên kẹo!”
“Ui cha mạ ơi—— hơn nửa đêm rồi còn ngược đãi cẩu độc thân, thật là tàn nhẫn!”
“Lạy chúa! Xin hãy nhận lấy bát cơm chó này——”
“Trời! Con gái nhà chúng ta ngủ cũng xinh đẹp, nhưng mà đây không phải trọng điểm, anh An đang ghen kìa, há há há!”
“Tuyên bố chủ quyền, còn là người phụ nữ của tôi!”
“Anh An trỗi dậy, hồi sinh oai phong!”
Ngoài ra còn có sự đột kích của một lượng lớn fan của Mộ Lương——
“Hừ! Mắt còn nhỏ hơn lỗ kim, đánh giá kém!”
“Một người chồng ghen tuông, xem xét xong!”
“Không tốt bằng Lương Lương nhà chúng tôi!”
“Tôi yêu anh Tiêu ấm áp…”
Ngoài ra còn kỳ diệu dấy lên một trào lưu.
Bạn X nào đó đăng một bức ảnh chụp chú chó cưng với dòng chữ: Bảo Bảo của tôi~
Bạn ZZ nào đó đăng một bức ảnh tự sướng với dòng chữ: Cuộc đời của tôi~
Và như vậy, những trò đùa hoàn toàn bị xóa tan.
Dạ Cô Tinh chỉ biết là khí tiết tuổi già không còn giữ được nữa!
Khóc mù mắt…
“An Húc, nói cho cha của con, có giỏi thì đừng về đây nữa!” Người phụ nữ hét to qua cửa.
—— Đứa nhỏ ngốc vẫn còn cầm điện thoại.
“Hình như mẹ… phát hiện rồi.”
“Mẹ nói, bảo cha có giỏi thì đừng về nữa…”
“Còn nói, mẹ phải lột da của cha…”
“A! Không nói nữa, mẹ đến rồi!”
Một tiếng phịch——
Cuộc gọi bị gián đoạn.
Đầu giây bên kia, người đàn ông sờ sờ mũi, đây là… nổi điên rồi?
Nhưng trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu hạnh phúc~