Editor: Hà VĩBeta: Mạc Y PhiNgay sau khi Tống Nhất Viện nhìn thấy câu này, trên màn hình lại xuất hiện tin nhắn mới.
[Vũ Nghị]: Anh yêu em, chúng ta kết hôn đi.
Tống Nhất Viện nhíu mày.
[Vũ Nghị]: Chúng ta kết hôn đi, anh sẽ đối xử tốt với em.
[Vũ Nghị]: Anh sẽ kiếm tiền, mang lại cho em cuộc sống tốt hơn.
….
Ba giờ sáng. WeChat vẫn rung lên, tất cả đều đến từ Vũ Nghị.
Tống Nhất Viện mở WeChat ra hỏi anh: “Uống say à?”
Đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện sau hai lần thêm WeChat, cách lần gặp mặt trước nửa tháng, giữa khoảng thời gian đó đôi bên không hề liên lạc.
[Vũ Nghị]: Không.
[Vũ Nghị]: Chỉ muốn kết hôn với em.
[Vũ Nghị]: Muốn đến phát điên.
Tống Nhất Viện không nhịn được bật cười, còn nói không say nữa chứ.
[Tống Nhất Viện]: Biết tôi là ai không?
[Vũ Nghị]: Biết, vợ anh.
Tống Nhất Viện nhướng mày, uống rượu vào mồm mép ghê thật.
[Tống Nhất Viện]: Tôi là Tống Nhất Viện.
[Vũ Nghị]: Tống Nhất Viện, vợ của anh.
[Vũ Nghị]: Muốn kết hôn.
[Vũ Nghị]: Muốn nắm tay.
[Tống Nhất Viện]: Anh về nhà chưa?
[Vũ Nghị]: Chưa, anh đang ở công ty.
[Vũ Nghị]: Ở nhà không có Tống Nhất Viện.
Trái tim Tống Nhất Viện đập rất mạnh.
[Tống Nhất Viện]: Anh ngủ ở công ty à?
[Vũ Nghị]: Mỗi ngày đều ngủ ở công ty, bận muốn chết.
[Tống Nhất Viện]: Thời gian không còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi đi.
[Vũ Nghị]: Vậy chúng ta kết hôn nhé?
Tống Nhất Viện khựng lại.
[Vũ Nghị]: Chúng ta kết hôn được không?
[Vũ Nghị]: Anh sẽ đối xử tốt với em.
[Vũ Nghị]: Thật mà. Toàn bộ thế giới chỉ đối xử tốt với một mình em.
[Tống Nhất Viện]: Anh tỉnh rượu rồi nói.
[Vũ Nghị]: Anh không say.
[Vũ Nghị]: Anh rất tỉnh táo.
[Vũ Nghị]: Anh biết em là Tống Nhất Viện.
[Vũ Nghị]: Anh muốn kết hôn với Tống Nhất Viện.
[Vũ Nghị]: Còn muốn tỉnh táo như nào nữa?
Mất ngủ lâu như vậy, vốn Tống Nhất Viện còn nghĩ phải trợn mắt đến hừng đông nhưng không biết vì sao nói chuyện mấy câu với Vũ Nghị, cô lại thoải mái buồn ngủ, chỉ muốn lập tức quấn chặt chiếc chăn ấm áp ngủ thẳng đến sáng.
[Tống Nhất Viện]: Được rồi, tôi muốn đi ngủ. Ngày mai nói chuyện sau nhé.
[Vũ Nghị]: Ngày mai sẽ đồng ý với anh à?
Tống Nhất Viện cười, không ngờ đàn ông uống say sẽ đáng yêu như vậy. Cô để di động lại đầu giường, nhắm mắt đi ngủ.
[Vũ Nghị]: Được rồi, em ngủ trước đi.
[Vũ Nghị]: Ngày mai anh sẽ hỏi lại lần nữa.
[Vũ Nghị]: Bây giờ là ngày mai.
[Vũ Nghị]: Chúng ta kết hôn nhé?
WeChat rung lên vài tiếng rồi thôi, Tống Nhất Viện nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, trên ghế sofa trong văn phòng, người đàn ông tỉnh dậy trong cơn đau đầu như muốn nứt ra. Bên ngoài văn phòng, một đám người nằm tứ tung ngang dọc. Sau ba tháng bận rộn, cuối cùng cũng nhận được một đơn hàng lớn, mọi người lấy rượu trong kho ra nhậu nhẹt hết sạch, không một ai không say. Vũ Nghị xoa xoa huyệt thái dương, đầu đau không chịu được, cổ họng cũng bị khàn, anh loạng choạng đứng lên rót một cốc nước rồi uống. Bước ra khỏi văn phòng, Vũ Nghị đá trợ lý Chân Vĩ ở cửa, đối phương mềm oặt nằm úp sấp trở mình một cái, nghiêng mặt đi rồi không động đậy nữa.
Vũ Nghị lại đá anh ta.
Chân Vĩ nhíu mày, cất giọng khàn khàn: “Làm sao?”
“Về ngủ đi.”
“Mấy giờ rồi?”
Vũ Nghị nhìn qua đồng hồ điện tử: “Chín giờ.”
Chân Vĩ xoa mặt, đứng lên.
Hai người xiêu đông vẹo tây sang văn phòng bên cạnh gọi mấy cô gái trong ekip dậy.
Trong lúc nhất thời, tiếng ngáp vang lên liên tục trong văn phòng.
“Nghỉ hai ngày, về ngủ cả đi.” Anh hơi dừng lại rồi nói tiếp, “Gọi xe về, tất cả tiền xe hai ngày nay tôi sẽ trả.”
Chờ mọi người đi rồi, Vũ Nghị trở lại văn phòng lấy áo khoác và di động chuẩn bị về nhà.
Nghỉ ngơi nửa ngày, buổi chiều anh sẽ hỏi Tống Nhất Viện xem cô có thời gian không.
Đây là dự định của Vũ Nghị.
Anh theo thói quen mở di động ra, vàoWeChat... chợt hai mắt mở lớn.
Anh nhắn tin với Tống Nhất Viện khi nào thế?
Tin nhắn hiện lên trên khung chat lại càng kinh khủng khiếp hơn: Chúng ta kết hôn đi?
Vũ Nghị ấn mở, ngón tay cứng ngắc trượt lên phía trên, trái tim đột nhiên ngừng đập.
Con mẹ nó, mày đã nhắn cái gì vậy!!!
“Không thể nào.” Người đàn ông thả điện thoại lên trên bàn, bực mình muốn đâm đầu chết luôn, “Không thể nào!”
Lúc này, tiếng chuông tin nhắn WeChat vang lên.
Người đàn ông tông cửa xông ra ngoài...
Sau khi đi quanh công ty hai vòng, Vũ Nghị quay về, anh tìm được di động dùng cho công việc trên bàn của Chân Vĩ rồi gọi điện thoại.
“Chào Phó tổng, gần đây bên chúng tôi đang nghiên cứu phát triển một loại sản phẩm mới…”
“Có thể, mấy giờ?”
“Được, chờ chút, tôi qua ngay đây.”
“Không cần khách khí, dù sao chúng ta cũng là đối tác hợp tác lâu dài…”
Buổi tối, một đám người say khướt đi ra khỏi hộp đêm, Phó tổng đỡ Vũ Nghị.
“Vũ tổng, anh về đâu?”
“Công ty.”
“Hả, đã như thế này mà còn làm việc sao?”
“Không phải.” Vũ Nghị không quá say, chỉ là phản ứng hơi chậm chạp, anh mỉm cười, “Tôi để quên đồ ở công ty.”
Phó tổng thấy anh nói chuyện hoàn toàn không có vấn đề gì nên cũng yên tâm tiễn người lên xe taxi rồi vẫy tay, “Vũ tổng đi thong thả.”
“Tạm biệt Phó tổng.”
Đến lúc Vũ Nghị về công ty đã tỉnh rượu được phần nào. Thấy di động nằm trên bàn làm việc phía xa, nhịp đập trái tim anh rất bình tĩnh: Phải đối mặt, phải giải quyết, không có gì ghê gớm cả.
Mở di động.
[Tống Nhất Viện]: Được.
Trong lòng rối loạn không ngừng được.
“Tôi, đệt…” Người trên mặt đất gập đầu gối lại xoa xoa, vứt tài liệu trên người sang một bên, lại ấn vào di động lần nữa.
[Tống Nhất Viện]: Được.
Người đàn ông nhếch môi, ngực phập phồng lên xuống rất mạnh, anh cầm điện thoại lên rồi sải bước rời đi.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn tối hôm qua rồi suy nghĩ thêm một tiếng, Tống Nhất Viện cũng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mình lại đáp
“Được.”.
Một ngày không trả lời.
Không biết đã tỉnh rượu chưa nhỉ?
Một người gửi hàng đống lời nói lung tung rối loạn thì có thể mượn chuyện say rượu để giải thích mà cho qua, còn cô vào chín giờ sáng trong lúc hoàn toàn tỉnh táo, gửi một chữ “Được” thì nên giải thích thế nào?
Mười một giờ tối, Tống Nhất Viện tắm xong ra ngoài, ngồi ở mép giường sấy tóc. Điện thoại di động sau lưng lặng lẽ sáng lên, màn hình hiện lên hai chữ “Vũ Nghị”. Sáng gần một phút, màn hình thông báo cuộc gọi đến biến mất nhưng màn hình chưa kịp tối đi thì hai chữ “Vũ Nghị” lại xuất hiện.
Tống Nhất Viện không hề phát hiện.
Chờ đến lúc cô sấy tóc xong, thay áo ngủ thỏ trắng lông xù rồi định lướt Weibo thì mới nhìn thấy có tám cuộc gọi nhỡ từ Vũ Nghị.
Tống Nhất Viện giật mình.
Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên lần nữa, vẫn là Vũ Nghị.
“Alo?”
“Anh ở chỗ lần trước đưa em về.” Giọng nói đầu bên kia rất bình tĩnh và lạnh lùng, “Anh không biết rõ chỗ em ở là ở đâu. Em có thể xuống đây một lát không?”
Tống Nhất Viện ngây người, chuyện này cứ giống như phim thần tượng… Trái tim không tự chủ đập nhanh hơn: “Vâng, được.” Nói xong mặt cô còn hơi nóng lên.
Tống Nhất Viện cầm di động đi xuống, vòng qua hai con đường nhỏ thì thấy Vũ Nghị đang dựa vào cột đèn đường bên cạnh, đúng lúc đối diện với hướng cô đi tới.
Chờ cô đến gần, Vũ Nghị mở miệng trước: “Có thật không?”
Tống Nhất Viện hơi xấu hổ, lại có phần thấp thỏm, còn có cả chút rung động không nói rõ. Cô cố giữ bình tình: “Hả?” Ngửi được mùi rượu, Tống Nhất Viện hỏi anh: “Lại uống rượu à?”
“Không say.”
Tống Nhất Viện nở nụ cười, “Tối hôm qua anh cũng nói không say.”
Vũ Nghị hít một hơi thật sâu: “Bây giờ anh thật sự không say.”
“Vậy tối hôm qua chắc là say nhỉ?” Lúc say nói mê sảng, không đủ nghiêm túc.
“…” Vũ Nghị không thể trả lời.
Tống Nhất Viện nhìn anh, khẽ hỏi: “Em có thể làm một bà nội trợ không?”
Vũ Nghị hơi sửng sốt, lập tức đáp: “Có thể.” Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Không làm việc nhà, tâm trạng tốt mới nấu cơm, mỗi ngày nằm ở nhà lướt Weibo và Taobao, đọc tiểu thuyết…”
“Có thể.” Đôi mắt đen láy của đối phương tỏa sáng, đôi môi mím chặt, cơ mặt cứng đờ, “Đều được.”
Tống Nhất Viện còn định nói gì đó, đối phương lại nói tiếp: “Em muốn làm gì cũng được. Em không muốn làm gì cũng được.”
“Vậy anh nhận được điều gì khi chúng ta kết hôn chứ?”
Đối phương không nói lời nào.
Tống Nhất Viện thở dài.
Thân thể Vũ Nghị cứng đờ, không kết hôn sao?
Hai cánh tay mềm mại của cô ôm lấy eo anh, thân thể ấm áp mang theo mùi hương lạ lẫm sán lại gần, giọng nói giống như ảo mộng: “Kết hôn đi.”
Vũ Nghị hóa đá.
Một lúc lâu sau, Tống Nhất Viện xấu hổ rụt tay lại, hai người im lặng.
Phản ứng cứng đờ như gỗ của anh khiến cô cực kỳ mất tự nhiên, chân tay cũng đờ ra, ấp úng nói: “Nếu không có chuyện gì nữa thì em lên trước nhé?”
Vũ Nghị gật đầu: “… Được.”
Dọc đường đi Tống Nhất Viện rất chán nản, sao lại ôm chứ? Người ta còn không thèm phản ứng khiến cô càng thêm xấu hổ. Không hề có ý định ôm lại chút nào sao? Phiền quá.
Đi hết một con đường nhỏ, trước mắt đột nhiên có người lao đến dọa cô giật nảy mình.
“Muốn kết hôn đúng không?” Hô hấp người đàn ông nặng nề, nhìn cô chằm chằm.
Tống Nhất Viện thở phì phò: “Anh nghiêm túc chứ?”
“Ừ.”
“Kết hôn chứ!” Tống Nhất Viện càng bực bội, đã muốn kết hôn rồi ôm một cái thì sẽ chết à? Em cũng đâu sàm sỡ anh!
Vũ Nghị không hiểu sao cô đột nhiên tức giận, anh có phần bất an, khựng lại một lúc rồi hỏi: “Vậy em nghiêm túc chứ?”
Tống Nhất Viện bình tĩnh lại, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Em muốn tìm một người vừa mắt để kết hôn sinh sống.” Không cần ồn ào rầm rộ, không cần lãng mạn bất ngờ, cứ bình thản, chầm chậm qua ngày, không nói cũng không sao, không có tình yêu cũng chẳng hề gì, có một người ở bên là được rồi.
Vũ Nghị hiểu. Anh cất giọng khàn khàn: “Được.”
Câu tiếp theo là: “Vậy bao giờ ly hôn?”
Tống Nhất Viện: “?” Mẹ nó anh đang nói gì đấy?
“Nếu em gặp được…”
“Lúc anh ngoại tình.” Tống Nhất Viện nghiêm túc nhìn anh, “Nếu anh ngoại tình, vậy chúng ta ly hôn.”
Hô hấp Vũ Nghị trở nên dồn dập, “Trừ điều đó ra?”
“Không có gì nữa.”
Vậy vĩnh viễn sẽ không ly hôn. Đầu óc Vũ Nghị có phần choáng váng. Không biết là do gió thổi khiến men rượu bốc lên hay vì điều gì khác, anh có phần không hít thở nổi, có một cảm giác chưa từng có xuất hiện trong lòng anh, anh nghi ngờ bản thân đang nằm mơ, bên ngoài giấc mơ có một tấm chăn đang siết chặt lấy cổ anh.
Lại là một sự im lặng kéo dài.
Tống Nhất Viên hơi lạnh, lúc này cô mới nhận ra bản thân chỉ mặc áo ngủ đã đi xuống. Cô đội mũ áo ngủ lên, siết chặt lại, ngửa đầu nói: “Em về đây.”
Tay Vũ Nghị động đậy, cuối cùng không làm gì cả, chịu đựng cảm giác tê dại trong lòng, anh lạnh lùng trả lời: “Được.”
Hiếm khi Tống Nhất Viện không lướt Weibo trước khi đi ngủ như hôm nay, cô tùy tiện rút một quyển sách từ trên giá sách ra đọc.
Trong mơ, bóng tối bao trùm, phía sau có người thít chặt cổ cô.
“Cô đoán xem tôi là ai?”
“Là tử thần.”
“Không, là tình yêu.”