Quyết Tâm Không Chết Sớm

Chương 16




Edit: Nhím

Bị mất mấy xu mà không rõ lý do đã khiến cho Dư Thính bực tức nguyên ngày trời, cuối cùng cũng phải chờ đến rạng sáng thì Dư Thính mới nhanh chóng mua chương mới được.

Chương mới này nói về việc Quý Thời Ngộ đứng đầu trong kỳ thi giữa kỳ rồi trở thành vị trí thứ nhất của trường, thành tích tốt như vậy làm cho các giáo viên và học sinh ở trường vô cùng tự hào.

Xếp thứ hai chính là Hạ Thất Thất, hai người họ cùng lọt vào top 100, khiến cho Dư Thính rất bất mãn, sau đó quấn lấy Quý Thời Ngộ để anh ta dạy thêm cho mình.

Quý Thời Ngộ đồng ý rồi bảo cô đợi mình ở thư viện trước, kết quả có thể tưởng tượng được là Dư Thính đợi cho đến khi tất cả học sinh trong trường đi về hết rồi cũng không thấy mặt mũi anh ta đâu cả, còn bị quản lý không cẩn thận khoá lại nên bị nhốt ở bên trong.

Chỉ một khúc truyện ngắn như vậy thôi đã làm cho huyết áp của Dư Thính tăng vọt, thiếu chút nữa là không kiên nhẫn mà đi tìm Quý Thời Ngộ xả giận.

Nhân tiện đó cô đi xem mục nhiệm vụ ngày hôm nay.

[Nhiệm vụ học tập hàng tuần: Điểm kiểm tra cao hơn 10% so với trước đây. (Phần thưởng: 20 xu đọc.)] 

[Nhiệm vụ hỗ trợ hàng ngày: Hỗ trợ lẫn nhau là thể hiện sự thân thiện, phần thưởng sẽ tăng lên theo cấp sao.] 

Dư Thính suy nghĩ một chút.

Với tình huống này thì cô hoàn toàn có thể lập nhóm với Yến Từ để học rồi, vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ, vừa có thể nhận được gấp đôi điểm thưởng.

Ha ha, tuyệt vời.

“Meo…”

Vừa đặt điện thoại xuống, còn chưa nhắm mắt thì một tràng tiếng mèo quen thuộc kia đã vang lên bên tai. 

Mờ Ập đang đứng bên mép giường của cô mà vẫy đuôi, cặp mắt mèo chăm chú nhìn cô không chớp mắt.

“Làm sao?”

“Meo.”

“Mày đói hả?”

Con mèo vẫy đuôi như đáp lại.

“Mày đói bụng đi tìm Quý Thời Ngộ đi chứ, tìm tao làm gì, thật đáng ghét.” Cô không muốn để ý đến con mèo mập đó nữa, xoay người chui vào trong chăn. 

Một lát sau.

Trên cơ thể bỗng có thêm một cục thịt nặng không chịu nổi, lại còn lăn lộn, rồi ngáy khò khò, có thể nói là dùng mọi thủ đoạn ăn miếng trả miếng. 

Phiền phức.

Dư Thính đá con mèo xuống, rồi sau đó ôm nó đi vào bếp tìm đồ ăn.

Dư Thính cũng không biết thức ăn cho mèo ở chỗ nào, nên lấy sữa dê từ trong tủ ra, ngâm bánh màn thầu rồi đút cho nó ăn.

Con mèo này từng là một con mèo hoang, nên nó không kén ăn, ngồi xổm bên bát ăn bánh ngọt ngào thơm ngon.  

Ngón tay Dư Thính nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng nó, chiếc đuôi rủ xuống đất hơi động đậy, một tay cô chống cằm một tay vuốt mạnh hơn, con mèo bị vuốt ve mạnh hơn nên vẫy vẫy đuôi cũng nhanh hơn. 

Ánh đèn mờ ảo, bên ngoài cửa sổ tràn ngập ánh sao.

Cô đi chân trần, tà váy ren rủ xuống dưới chân, bên xương quai xanh cô còn vướng một ngọn tóc, cánh tay trần trắng nõn nà mà thon dài xinh đẹp.  

“Dư Thính?” Quý Thời Ngộ có chút ngạc nhiên.

“Sao.” Dư Thính nhíu mày ghét bỏ: “Tôi không thèm hạ độc nó đâu, con mèo này của anh thật phiền phức, cứ chạy lung tung trong phòng của tôi.”

Mỗi lần đóng cửa thì lại chui vào từ cửa sổ, nếu cửa sổ không mở thì lại đứng ngoài ban công kêu meo meo, đuổi kiểu gì cũng không chịu đi. Dư Thính cũng cảm thấy kỳ lạ, căn nhà này bao nhiêu người như vậy mà sao con mèo mập này cứ muốn quấn lấy cô thôi.

Quý Thời Ngộ khập khiễng đi đến, thấy cái bát của nó đang ăn đã cạn sạch, bỗng nhiên cảm thấy hộp thức ăn của mèo trên tay không còn giá trị nữa.

“Mỗi ngày cứ đến giờ này là nó phải ăn cơm.” Quý Thời Ngộ chậm rãi ngồi xổm xuống, năm ngón tay thon dài cào cào cổ nó một cách dịu dàng: “Xin lỗi, hôm nay tôi quên cho nó ăn mất.”

“Ồ.” Vẻ mặt Dư Thính lạnh lùng: “Sau này đừng có quên nữa, nếu con mèo mập này mà còn đến phòng rồi quấy rầy giấc ngủ của tôi nữa, thì tôi sẽ đánh chết nó.”

Dư Thính nói một cách hằn học, xoay người đi lên tầng.

Con mèo thấy cô rời đi, cũng không thèm liếm móng vuốt nữa mà vội vội vàng vàng đuổi theo.

“Cút ra!”

“Mày đi tìm chủ của mày ấy, quấn lấy tao làm gì!”

Dư Thính hùng hùng hổ hổ quát một tràng, cuối cùng cũng không tình nguyện mà ôm lấy con mèo đi vào phòng ngủ.

Quý Thời Ngộ chẳng nói chẳng rằng mà chỉ nhặt cái bát không lên, sau đó để ở trong bồn rồi rửa sạch.

Nắp hộp sữa dê bột vẫn còn chưa đóng, đầu ngón tay Quý Thời Ngộ dừng lại. Vốn dĩ anh ta cho rằng người giống Dư Thính đây sẽ không biết những kiến thức thông thường, hơn nữa cũng không thích mấy loại động vật nhỏ này, cho dù nổi hứng muốn cho mèo ăn thì cũng sẽ dùng sữa bò chứ chắc chắn không có lòng chu đáo mà tìm sữa dê bột như vậy.

Những ký ức về tiền kiếp sót lại trong tâm trí vẫn còn rất rõ. Chỉ cần nhắm mắt lại thì Quý Thời Ngộ đã có thể nhớ lại dáng vẻ Đại Hoàng treo cổ trên giá thê thảm, đáng thương và tàn khốc đến mức độ nào.



Cô đại tiểu thư ấy đâu rồi?

Cô đứng trên bậc thang giữa tầng với dáng vẻ cao cao tại thượng, gương mặt xinh đẹp với biểu cảm lạnh lùng cao ngạo giống như loài rắn cạp nong, da dẻ bên ngoài có vẻ xinh đẹp, nhưng bên trong tràn ngập sự xấu xa bẩn thỉu.

Quý Thời Ngộ lờ mờ cảm thấy có điều gì đó đã trở nên khang khác trong cuộc sống này.

Anh ta cảm thấy bất an, hụt hẫng, thậm chí còn cảm thấy Dư Thính rất xa lạ, muốn đi tìm hiểu khám phá nhưng rồi lại sợ phải nhìn thấy sự thật khác xa với  hiện thực.

**

[Chúc mừng người dùng đã hoàn thành nhiệm vụ tương thân tương ái, nhận phần thưởng: 2 xu đọc.]

“…”

Tiếng nhắc nhở của hệ thống trên điện thoại khiến Dư Thính đau tim, con mèo ở bên chân đá cũng không được, mà không đá cũng không xong. Cô đã biết Quý Thời Ngộ là một tên hách dịch, thêm cả con mèo của anh ta đều sẽ mang đến xui xẻo cho người ta.

Dư Thính buồn bực, cho đến ngày hôm sau sắc mặt vẫn chưa tốt lên được.

Dì Tô biết cô lại giở trò xấu tính, không hỏi gì nữa, chỉ nhét thêm mấy gói snack vào cặp để cho tâm trạng cô tốt hơn, lúc này tâm trạng cô mới vui hơn một chút. 

Dư Thính vừa đến lớp, Cố Song Song đã chạy tới: “Hai ngày nữa là kỳ kiểm tra giữa kỳ rồi đấy, Thính Thính cậu đã ôn gì chưa?”

“Chưa.” Cô ngủ không được ngon, giọng nói vẫn có chút ngái ngủ.

Cố Song Song cũng không ngạc nhiên lắm: “Nghe nói lần kiểm tra giữa kỳ này phụ huynh phải ký tên nữa cơ, nếu điểm thấp còn bị gọi phụ huynh, nói không chừng chúng ta nên đi tìm Nguyệt Nguyệt học thêm một chút đi?”

Địch Nguyệt là người giỏi nhất trong nhóm của bọn cô.

Nói là giỏi nhất, nhưng thực tế thì cũng chỉ là mọi kỳ thi không bị đứng chót thôi. 

Dư Thính đang định mở miệng thì Yến Từ vừa chạy từ ngoài cửa vào.

Người thanh niên cao ráo với đôi chân dài miên man trông rất thu hút.

“Yến Từ.” Dư Thính vui vẻ mà vẫy tay với anh.

Cố Song Song nhìn nhìn hai người bọn họ, nở một nụ cười đầy ẩn ý, biết điều không ở lại làm bóng đèn nữa.

“Cơn cảm lạnh của cậu ổn hơn chút nào chưa?”

“Ừ.”

“Sắp tới kỳ thi giữa kỳ rồi, cậu biết chưa?”

Yến Từ gật đầu.

Cô chống cằm vào lưng ghế, tư thế buông lỏng: “Nghe nói nhà trường có tổ chức hoạt động khuyến khích thành tích, trong top mười suốt cả năm có thể nhận được tiền thưởng nữa, cậu nói xem chúng ta có nên thử không?”

Đương nhiên Dư Thính cảm thấy xem thường mấy đồng tiền thưởng mà nhà trường đưa ra.

Mục đích chính chỉ là muốn cùng Yến Từ giúp đỡ lẫn nhau, gắn kết mối quan hệ giữa hai người, nếu may mắn còn có thể hoàn thành nhiệm vụ hàng tuần. 

Dư Thính tưởng tượng ra khung cảnh hoàn hảo, hai tròng mắt sáng lên.

Vẻ mặt của Yến Từ lóe sáng, rồi cuối cùng cũng gật đầu dưới ánh mắt mong đợi của cô.

Hai người cứ đồng ý như vậy, chờ đến khi ăn trưa xong, Dư Thính không định quay về ký túc xá mà dẫn Yến Từ đến khu vườn nhỏ phía sau ký túc xá.

Chỗ này yên ắng, có một cái chòi nhỏ dựng giữa vườn, nếu mệt thì có thể ngồi trên chiếc ghế dài mà nghỉ ngơi, đây chính là nơi học tập rất lý tưởng.

“Chúng ta bắt đầu học toán trước nhé.” Dư Thính mở cuốn sách giáo khoa toán của mình ra, sách vở mới tinh, thỉnh thoảng một vài trang có mấy hình vẽ nhỏ nhỏ, tất cả đều là những tác phẩm khi lơ đãng trong lớp mà thành.  

Dư Thính lật lật vài trang, những công thức phức tạp làm cô đau cả đầu.

“Bỏ đi, vẫn nên học vật lý trước thì hơn.” Dư Thính đặt cuốn toán xuống rồi cầm lấy cuốn vật lý lên, hình như… cũng hơi khó.

Sau đó là sinh học hóa học, không môn nào mà Dư Thính giỏi cả.

Bầu không khí dần trở nên nôn nóng, có thể dùng từ đầy màu sắc để miêu tả cho biểu cảm của cô.

Yến Từ khó có thể cảm nhận được cảm xúc của người khác, chứ đừng nói đến việc phân tích cảm xúc của họ qua những biểu hiện nhỏ nhoi như thế được, vì vậy anh đã đọc rất nhiều sách về phân tích biểu cảm, cũng ghi nhớ rất nhiều cảm xúc tương ứng với nét mặt trong cơ sở dữ liệu não của mình. 

Cuối cùng phân tích từng chút một, đưa ra kết luận—— Dư Thính không vui.

Nhưng sao lại không vui?

Bởi vì bài kiểm tra?

Yến Từ chợt nhận ra.

“Thính Thính.”

Hôm nay, anh gọi tên cô rất tự nhiên.



“Hả?”

Những từ bên dưới đối với anh mà nói có hơi trúc trắc, Yến Từ không biết phát âm như thế nào, vì vậy đành viết ra giấy nháp: [Cho cậu chép bài đấy.]

Chỉ năm chữ ngắn ngủi, khiến Dư Thính không nhịn được phì cười.

Cô vỗ bả vai Yến Từ thật mạnh: “Tôi nhớ rõ là điểm của tôi còn cao hơn cậu một chút đấy, cậu có chắc là cho tôi chép bài thi của cậu sao?”

Yến Từ cũng không bất mãn, bắt đầu đặt bút giải bài trong vở bài tập, ghi ghi chép chép một hồi, hiện ra quá trình giải đề.

Đây là một cách giải đề mà chỉ lên đại học mới có thể sử dụng, Dư Thính nhìn hoàn toàn không hiểu, đương nhiên là nghĩ anh đang viết bậy bạ mà thôi.

“Tôi ghi nhận lòng tốt của cậu, nhưng mà chúng ta vẫn nên ôn tập thật cẩn thận đi, có thể làm bài kiểm tra tốt chừng nào hay chừng đấy.” Dư Thính chăm chú mà học, cô cũng không phải là dạng ngu ngốc, tập trung học thì vẫn có thể tốt được.

Yến Từ cảm thấy thất vọng không thể giải thích được.

Chẳng lẽ trông anh không giống kiểu rất thông minh ư?

Sự hăng say học tập của Dư Thính chỉ kéo dài được ba phút mà thôi, từng câu từng chữ trong sách đều như một lời niệm chú, đã quyến rũ cơn buồn ngủ của cô, cuối cùng không kìm được, cô ngáp dài ngủ gục trên bàn đá. 

Mặt trời lặng lẽ.

Cây cối màu xanh muôn hoa muôn sắc ôm lấy cô. 

Ngón tay trên bàn của Yến Từ khẽ động đậy, vừa định rút cây bút bi cô đang cầm ra thì điện thoại bên cạnh sáng lên. 

Yến Từ liếc mắt một cái thì đã thấy rõ nội dung trên đó——

[Cố Song Song: Nói ra thì, cũng sắp đến sinh nhật cậu rồi, đến lúc đó có thể gặp anh Chi Châu không? Hu hu, mình rất muốn anh cậu giúp mình xin tấm ảnh có chữ ký của Ken.]

Sinh nhật Dư Thính vào ngày 1 tháng 6, vừa đúng ngày quốc tế thiếu nhi.

Anh nằm xuống bên cạnh cô thật cẩn thận, di động Dư Thính liên tục có tin nhắn đến, bàn luận về kỳ kiểm tra giữa kỳ và phần thưởng của trường dành cho học sinh xuất sắc.

Rất nhiều tiền.

Là một con số mà anh không thể nào với tới được.

**

Dư Thính mới ngủ một lát thì đã bị cơn lạnh làm thức tỉnh.

Có lẽ là bị cảm lạnh sẵn, đầu cô quả thực không được dễ chịu, khi sờ vào trán thì đúng là thấy hơi nóng.

Dư Thính đã quen với thể chất của mình từ sớm, dọn đống đồ linh tinh trên bàn vào cặp sách, nói với giọng khàn khàn: “Yến Từ, tôi muốn nghỉ buổi chiều nay.”

Yến Từ nâng mí mắt lên.

“…Tôi bị cảm rồi.”

Yến Từ suy nghĩ một lúc, đưa ra ý kiến: [Uống nhiều nước ấm vào.]

“…”

Rốt cuộc khi nào anh mới có thể hiểu được rằng nước ấm không thể chữa cảm lạnh được.

Dư Thính không còn sức mà giải thích thêm nữa, cũng không nhấc cặp sách lên được, vì vậy chỉ đơn giản là ném tất cả cho Yến Từ.

Bước chân cô lúc sâu lúc nông, cả người nghiêng nghiêng ngả ngả như sắp ngất đi bất cứ lúc nào.

Yến Từ nhanh chân bước lên, trực tiếp nắm lấy cánh tay của Dư Thính.

Trên người thiếu niên tỏa ra một mùi hương mát mẻ rất dễ chịu, Dư Thính ỉu xìu mà dựa vào người anh, nhiệt độ trên mặt còn nóng hơn cả hồi nãy.

——Thôi xong rồi.

Dì Tô sẽ mắng cô mất thôi.

Dư Thính chạm vào gương mặt nóng rực của mình, mí mắt mềm như bông mà rủ xuống.

**

Thật đúng vậy, cô về nhà được một lúc thì thấy dì Tô đã tới thân thiết hỏi thăm.

Dư Thính cũng không dám nói mình ngủ ở ngoài nên mới bị cảm lạnh, nói vài câu ứng phó với dì Tô cho qua rồi quay lên tầng nghỉ ngơi.

Trận bệnh này của cô đến cũng nhanh mà khỏi cũng nhanh, khi tỉnh dậy là lập tức thấy cả người đã thoải mái hơn nhiều. 

Điện thoại có rất nhiều tin nhắn còn chưa đọc, có lẽ đều là những người gửi đến hỏi thăm cô.

Dư Thính đang định trả lời thì thấy một vài tin nhắn đập vào mắt.

[Cố Song Song: Bà cô ơi, cậu mau tỉnh sớm đi đừng có bệnh nữa, có người muốn hãm hại cậu kia kìa!]

“…?”