Quyết Tâm Không Chết Sớm

Chương 41




Trans: Linh

Dư Thính kéo Hạ Thất Thất đi thẳng vào nhà hàng.

Nhìn quanh một vòng, phát hiện bóng dáng của đám bạn thân ở tầng 2.

Cô trực tiếp đi lên tầng, Hạ Thất Thất vẫn chưa ý thức được tình hình đã bị Dư Thính ấn vào ghế đối diện, đối mặt với hai người đang lờ mờ. Dư Thính không do dự nói: “Sau này cậu ấy là bạn của tớ, cũng sẽ là bạn của các cậu, mấy người làm quen đi.”

Hạ Thất Thất: “?”

Cố Song Song: “??”

Địch Nguyệt: “???”

“Dư, Dư Thính…”

Hạ Thất Thất vội vàng đứng dậy, lại bị Dư Thính ấn trở về, nói với bạn thân: “Tớ không trêu đùa tình cảm của cậu ấy, cậu ấy cũng không lừa tiền tớ, chúng tớ chỉ là đột nhiên cảm thấy tranh tới tranh lui vì một nam sinh thì không đáng, quyết định làm bạn tốt.”

“Tớ không tranh đàn ông với cậu…”

“Tôi không bảo cậu nói, cậu im miệng.” Dư Thính liếc mắt, Hạ Thất Thất sợ hãi ngoan ngoãn ngồi về vị trí.

“Hai cậu xin lỗi người ta đi, sau này chúng ta không nhắc lại chuyện xưa nữa.”

“….??”

Địch Nguyệt và Cố Song Song không ngờ tới chuyện sẽ phát triển theo cục diện này.

Biểu cảm của Dư Thính không giống nói đùa, vậy là nghiêm túc rồi, quyết tâm muốn làm chị em tốt với Hạ Thất Thất?

Nếu nói không thoải mái thì chắc chắn rồi.

Ba người bọn họ từ năm lớp 6 đã cùng một lớp, cấp 2 cấp 3 đều cùng một trường, nói là thân thì cũng không quá. Bây giờ hay rồi, không biết từ đâu chui ra một cô gái chen ngang vào tình cảm chị em bọn họ, người này lại là đối tượng mình ghét nhất trước đây.

Sắc mặt Địch Nguyệt và Cố Song Song khó coi, Hạ Thất Thất cũng như ngồi trên đống lửa.

Dư Thính nhìn quanh, cưỡng ép chen vào giữa hai người bọn họ, nhẹ hắng giọng nói: “Thế này đi, chúng ta nói về một người mà tất cả cùng ghét đi.”

Cố Song Song buột miệng nói ra: “Quý Thời Ngộ.”

Địch Nguyệt đồng ý, cắn răng cắn lợi: “Buồn nôn Quý lão cẩu cả đời.”

Dư Thính nhân cơ hội nháy nháy mắt với Hạ Thất Thất.

Cô ấy lập tức hiểu ý, nhanh chóng tiếp lời: “Quý, Quý Thời Ngộ.”

Cố Song Song rất bất ngờ: “Không phải cậu yêu thầm cậu ta sao?”

Trời ơi oan quá, trong đầu Hạ Thất Thất chỉ có học tập, cố gắng phấn đấu thi vào một trường đại học tốt, thay đổi cuộc đời khiến mẹ có thể sớm có được một cuộc sống tốt. Yêu sớm? Không tồn tại, yêu đương chỉ ảnh hưởng tiến độ học tập của cô.

“Tôi chưa từng nói bao giờ, đều là các cậu luôn nghĩ như thế.”

Cô ấy và Quý Thời Ngộ ở cùng một nhóm học tập, lại là bạn cùng lớp, bình thường ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp.

Nhưng không biết làm sao, nhóm của Dư Thính cứ luôn nói cô ấy và Quý Thời Ngộ có quan hệ, không phải cô ấy chưa từng trực tiếp giải thích, kết quả bị bọn họ nhận thành bạch liên hoa.

Cố Song Song cả kinh.

Nghĩ kĩ lại… Quả thât là Hạ Thất Thất chưa từng chính miệng nói thích Quý Thời Ngộ.

“Vậy sao cậu lại ghét cậu ta.”

“Cậu ta đánh con gái.”

Câu này là thật.

Quý Thời Ngộ đánh con gái trong tình huống chưa có bất kì chứng cứ gì, hành vào chỉ dựa vào phán đoán cá nhân của mình khiến cô ấy vô cùng ghét bỏ. Điều đó làm cô ấy nhớ lại bố mình, bố của cô ấy chính là một người không nghe bất kỳ lời nào, chỉ cần tức giận là động tay động chân đánh người.

Nếu là hồi trước, Hạ Thất Thất có thể sẽ có hảo cảm với Quý Thời Ngộ.

Nhưng sau cái tát đó, đến sự sùng bái cuối cùng cũng không còn nữa.

Qua biểu cảm của Hạ Thất Thất, cô nhìn thấy một tia cô đơn, đột nhiên hiểu được cô ấy đang nghĩ gì, thế là nhanh chóng chuyển chủ đề: “Nhìn xem, chúng ta ghét chung một người, chứng minh tam quan của chúng ta rất hợp, có thể làm bạn!”

Nội tâm Cố Song Song thả lỏng hơn, khoanh tay trước ngực, miễn cưỡng chấp nhận: “Được, nể tình Thính Thính, cậu chính là bạn thực tập của chúng tôi rồi.”

Dư Thính ngây ngốc: “Còn phải thực tập à?”

Cố Song Song: “Đương nhiên, kết hôn còn phải thử hôn, chúng ta kết bạn cũng cần phải có thời gian thử, kỳ hạn 1 tháng là được rồi. Đương nhiên, chúng tôi cũng là bạn thực tập của cậu, trong khoảng thời gian này nếu ai bất mãn với đối phương, hoặc ý kiến không hợp, có thể chia tay trong hoà bình bất cứ lúc nào.”

Hạ Thất Thất: “…”

Dư Thính: “…”

Cố Song Song vừa dứt lời, lấy ra một tờ đề từ trong cặp đưa qua, lấy lòng nói: “Thất Thất, có thể cho tớ mượn tờ đề chép không?”

Nếu như mặt dày có chấm điểm, vậy Cố Song Song chắc chắn được 100 điểm.

“Ê này, các cậu nhìn bên cạnh có phải Quý Thời Ngộ không?”

Địch Nguyệt luôn trầm mặc đột nhiên kéo áo Dư Thính.

Cô nhìn qua, thiếu niên cô đơn ngồi một bàn, đồ ăn trong bát cũng rất đơn sơ.

Mới hai ngày không gặp, Quý Thời Ngộ gầy đi khá nhiều.

Hình như anh ta nghe thấy tiếng đám con gái nói chuyện, nhưng biểu hiện rất yên lặng, cúi mặt từ đầu đến cuối, đến khi cảm nhận được ánh mắt của Dư Thính, Quý Thời Ngộ mới lãnh đạm nhìn lên, bình tĩnh đối mắt với cô.

Lông mi Dư Thính khẽ run, sắc mắt không đổi thu ánh mắt về, đột nhiên không có cảm giác muốn ăn nữa.

Quý Thời Ngộ cũng không nói chuyện, cất đĩa vào cái giá bên cạnh, lập tức rời đi, đầu cũng không quay lại.

“Nghe nói chị Dung Dung bảo cậu ta ở ký túc, có phải thật không?”

“Ồ.”

“Lẽ ra phải như thế này lâu rồi, đỡ phải ăn của cậu, dùng của cậu, mỗi ngày lại còn chọc tức cậu.”

Dư Thính không nói gì, sắc mặt có chút phiền muộn.

Địch Nguyệt kéo tay áo Cố Song Song, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng nói nữa…”

Cố Song Song nhìn sắc mặt Dư Thính, biết điều ngậm miệng lại.

“Vậy… sinh nhật cậu có mời cậu ta không?”

Dư Thính cũng không biết.

Hồi trước mỗi sinh nhật, Quý Thời Ngộ đều ở đấy, cho dù chỉ cho có lệ, anh ta vẫn tặng quà sinh nhật. Đương nhiên, so với Dư Thính tặng cho anh ta, quà Quý Thời Ngộ chuẩn bị qua loa hơn nhiều. Không phải búp bê barbie tuỳ tiện mua ngoài sạp ven đường, thì là quyển sổ mua ở văn phòng phẩm, có thể nhìn ra anh ta không để vào tâm.

Nhưng cho dù Quý Thời Ngộ tặng cái gì, Dư Thính đều rất vui.

Con người kén chọn như cô, lúc đối mặt với anh ta luôn dễ dàng thỏa mãn.

Dư Thính bàng hoàng nhận ra Quý Thời Ngộ căn bản không tốt như trong tưởng tượng của mình.

Từ đầu đến cuối anh ta… đều rất ghét cô.

Dư Thính không cảm thấy buồn bã, chỉ cảm thấy bản thân ngốc nghếch vì một người không xứng đáng mà đi xuống vực thẳm, từng từng bước bước bị người mình yêu nhất hãm hại mà chết.

Bây giờ không thế nữa rồi.

Cô sẽ thay đổi bản thân, thay đổi cuộc đời, sẽ lột bỏ cái cũ trở thành một dáng vẻ hoàn toàn mới.

—— Không ai có thể kiểm soát được cô.

“Không.” Dư Thính cười nói: “Anh ta sẽ không bao giờ đến nữa.”

Không bao giờ đến với cuộc sống của cô một lần nữa, sẽ không bao giờ khiến cô rung động, càng không bao giờ được cô thích nữa.

Dư Thính đi lấy cơm, Cố Song Song nhìn bóng lưng cô bật khóc.

Bọn họ hiểu tình cảm của Dư Thính đối với Quý Thời Ngộ hơn ai hết, cho nên mới luôn đứng về phía Dư Thính. Cuối cùngcô  cũng chịu buông tay, bọn họ không cảm thấy vui vẻ chút nào.

“Thính Thính… chắc sẽ khóc lúc nửa đêm.” Cố Song Song vừa khóc vừa nói: “Chúng ta có nên tìm gì đó mới lạ dỗ cậu ấy?”

Địch Nguyệt lườm cô ấy một cái: “Tỉnh táo chút đi, mấy thứ mới của chúng ta đều lấy từ chỗ Thính Thính đó.”

Hạ Thất Thất không nhịn được chen vào: “Mấy thứ mới là thứ gì?”

Cố Song Song: “Tốt nhất là cậu không nên biết, tôi sợ cậu không chống đỡ được, ảnh hưởng đến điểm thi của cậu.”

“??”

Hai người thở dài, Hạ Thất Thất nhìn không nổi, quay ra an ủi bọn họ: “Các cậu đừng lo, Dư Thính Bây giờ có Yến Từ rồi.”

“Yến Từ?”

“Đúng rồi.” Hạ Thất Thất khống chế không được trái tim đu CP, vội vàng muốn chia sẻ với hai người: “Yến Từ rất thông minh, cậu ấy bây giờ là tổ trưởng của nhóm bọn tớ, một công thức thôi đã có thể giải quyết tất cả vấn đề, hiệu suất làm việc cũng nhanh. Tớ cảm thấy với năng lực của Yến Từ, chắc chắn có thể giúp chúng tớ giành giải thưởng.”

Đang nói thì Hạ Thất Thất nhỏ giọng nói: “Hơn nữa hôm đó tớ còn nhìn thấy hình nền của cậu ấy là Dư Thính…”

Cố Song Song và Địch Nguyệt hai mắt nhìn nhau, không thể tin được mà trừng lớn mắt.

Hạ Thất Thất nhân cơ hội thổi phồng Yến Từ: “Thành tích của Yến Từ tốt như thế, các cậu lại cùng lớp với Yến Từ, nếu như cậu ấy và Thính Thính ở bên nhau, bài tập của các cậu cũng không cần phải suy nghĩ nữa, chuyện tốt như vậy cơ mà.”

Nghĩ kĩ lại, đứng về phía Yến Từ chắc cũng không phải… không được?

Tác giả có lời muốn nói:

Yến Từ: Thưởng cho Hạ Thất Thất một đề toán.

Hạ Thất Thất: Cảm ơn cảm ơn, việc nên làm mà.

Dư Thính:? Hoá ra chú hề là mình à?