Mấy ngày năm mới của Triệu Tranh xui xẻo vô cùng tận. Mấy cục nợ phong lưu của gã bị đám paparazzi chết tiệt khui ra, làm minh tinh nhỏ cũng bị liên lụy theo, phải đăng liên tục mấy cái thông cáo không nói, thế mà lại bị đóng băng luôn. Gã thấy phiền gần chết, dứt khoát trốn lên khu du lịch của mình lánh nạn, nhờ vậy mà phát hiện Mạnh Phàm cũng đang ở đây.
“Tôi tưởng hai hôm trước cậu đã đi rồi chứ?” Triệu Tranh vội vội vàng vàng chạy tới, tiện tay ném cái khăn choàng cổ lên quầy bar.
Mạnh Phàm không hé răng.
Triệu Tranh nhìn bốn phía: “Vương Khả đâu?”
“Đi rồi.” Mạnh Phàm uống một hớp rượu, mặt mày lạnh như tiền.
“Thì đuổi theo đi.” Triệu Tranh không hiểu lắm, “Không phải cậu muốn đi thành phố C à?”
Mạnh Phàm uống hơi nhanh nên bị sặc, rượu mạnh làm cổ họng hắn như muốn bốc cháy, hắn xua tay: “Đi làm gì nữa.”
Triệu Tranh còn đang muốn hỏi lại, thì ngoài sân đã có người đến thông báo: “Giám đốc Triệu, anh Lộ tới tìm ngài.”
Triệu Tranh vừa quay đầu lại đã thấy ngay Lộ Dĩ trình đang đứng trước cửa.
Cậu ta đội mũ lưỡi trai, tay xách nách mang đứng ngoài cửa, đang cúi đầu ngắm mũi giày. Đôi giày Yeezy kia cũng là do gã dắt cậu ta đi Singapore tìm mua.
“Giám đốc Triệu.” Minh tinh nhỏ khẽ giọng gọi gã.
“Ai cho em đến đây?” Triệu Tranh thiếu điều muốn nhảy dựng lên, “Em còn ngại mình chết chưa đủ thảm hay gì?!”
“Cũng đã phơi thây ngoài đường rồi, chẳng sao đâu.”
Triệu Tranh kéo người vào trong nhà, đóng cửa lại: “Tôi đập biết bao nhiêu tiền lên người em rồi—— “
“Tiền của anh em lấy lại hết rồi, anh xem, em vẫn để trong Alipay nè, Bảo bối Số dư (1) còn nói qua ngày mai là sẽ thưởng cho em thêm 500 tệ đó.”
Triệu Tranh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã dặn em cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi mấy hôm, chờ tin này chìm xuống, tôi đổi công ty khác cho em…”
“Đổi cái gì nữa chứ, toang cả rồi. Không ai thèm nhận em đâu, anh đập tiền vô mấy cái đó thì chẳng thà cứ đưa thẳng cho em.” Lộ Dĩ trình nói càng khí thế hơn, “Anh cũng có trong ngành đầu tư phim ảnh đâu, đường đi nước bước còn không có thì anh có đập nhiều tiền hơn nữa cũng không hot nổi đâu.”
“Con mẹ nó em còn dám chê tôi à —— “
“Có ai chê anh đâu. Em chỉ không muốn anh tiêu tiền bậy bạ thôi.”
“Mẹ nó lúc trước là ai cứ nhất quyết đòi đi đóng phim hả—— “
“Không đóng nữa. Đóng cái gì mà đóng chứ, em kỹ thuật diễn kém mà cũng không cảm được nghệ thuật, đã vậy ngày nào cũng bị bôi đen, không diễn nữa. Em không làm nữa đâu.”
Triệu Tranh tức điên đến mức nói không ra lời.
Lộ Dĩ trình lại kéo tay gã làm nũng: “Em thật sự không muốn liên quan đến giới giải trí nữa, em không hợp, anh nói xem, em đã ngu dốt lại còn không có EQ. Chẳng làm nên trò trống gì, không hot nổi đâu anh. Bây giờ cứ để tin này hot đi, dù sao thì sớm muộn gì cũng biết thôi.”
“Biết cái gì mà biết?! Cái đồ đàn bà phá của này! Tôi trả giá biết bao nhiêu vì em…”
“Sau này sẽ không như vậy nữa. Để em làm đàn em cho giám đốc Triệu nhé, làm tài xế cho anh luôn! Khỏi cần trả lương!”
Triệu Tranh nhìn cặp mắt sáng lấp lánh của Lộ Dĩ trình, có tức cỡ nào cũng chẳng làm gì được, bèn gõ một phát vào đầu Lộ Dĩ Trình.
Lộ Dĩ trình bị đánh đau, chui tọt vào lòng Triệu Tranh vùi đầu không thèm ngẩng mặt lên: “Anh đánh em, em giận anh rồi.”
“Em đủ chưa đấy.” Triệu Tranh đẩy cậu ta ra, “Tự vào phòng tắm tẩy cái bản mặt mình đi, vẽ cái mặt gì trông như ma ấy.”
“Thợ trang điểm bỏ đi hết rồi, em tự trang điểm đấy.”
“Đi tẩy trang mau.” Triệu Tranh đuổi cậu ta ra ngoài, “Bên tôi còn đang có chuyện quan trọng cần giải quyết đây.”
Lộ Dĩ trình ngó Mạnh Phàm đang ngồi đần mặt ra ở một bên, nhỏ giọng nói: “Anh đừng đốt tiền cho em nữa. Mua hotsearch đắt lắm, thà anh để tiền mua cho em con siêu xe, em chở anh đi hóng gió nhá.”
Triệu Tranh hận không thể đạp một phát vào mông cậu ta.
Lộ Dĩ trình trông thấy mặt Triệu Tranh mặt đen như đít nồi nên cũng biết điều mà nhanh chóng cút xéo.
Triệu Tranh trở lại quầy bar, lúng túng cười cười nói: “Thằng nhóc này trẻ con, đùa giỡn tí ấy mà.”
Mạnh Phàm buông chai rượu đã cạn đáy xuống, nhìn bản mặt Triệu Tranh không giấu được vẻ vui mừng cùng sung sướng, chợt nhớ lại hình ảnh Lộ Dĩ trình chui vào lòng gã e ấp làm nũng ban nãy, một lần nữa khui chai rượu mới, rót cho Triệu Tranh một ly.
Giọng Mạnh Phàm nghe bình tĩnh vô cùng: “Tìm thấy người cứu tôi hồi bé rồi, chính là Vương Khả. Cậu ấy bị Chu Chính thay chỉnh sửa giấy tờ.”
Triệu Tranh trợn to hai mắt: “Thật à?”
“Tôi đã nói cho cậu ấy rồi, cậu ấy không tha thứ, nhưng cũng không trách tôi. Cậu ấy chỉ đi mất thôi.”
Mạnh Phàm uống rất nhiều, nhưng chẳng ngấm chút men say nào, hắn chỉ cảm thấy mình càng uống càng tỉnh táo, ngay cả thứ rượu này cũng mất đi khả năng làm tê liệt thần kinh rồi.
“Cậu có ổn không đấy?” Triệu Tranh không ngờ sự tình sẽ thành ra như này, không cần phải kể chi tiết gã cũng có thể cảm nhận được nỗi đau của Mạnh Phàm ngay lúc này. Mấy hôm trước Mạnh Phàm vẫn còn đầy hứng khởi quyết tâm phải thành công, mà bây giờ trông hắn lại chẳng còn tí sức sống nào.
Mạnh Phàm nhìn chằm chằm ly rượu: “Không ổn.”
Triệu Tranh cũng không phí lời nói mấy câu sáo rỗng vô nghĩa, gã chỉ vỗ vỗ vai Mạnh Phàm như an ủi, cùng Mạnh Phàm cụng ly dốc cạn ly rượu mạnh.
Chờ Lộ Dĩ trình tẩy trang sửa soạn xong xuôi đi ra thì đã thấy Triệu Tranh đang vác Mạnh Phàm lên lầu.
Cậu ta nhanh nhẹn chạy tới hỗ trợ. Hai người hợp sức khiêng Mạnh Phàm vào phòng ngủ, Lộ Dĩ trình quay sang hỏi Triệu Tranh.
“Giám đốc Mạnh bị sao vậy?”
“Đừng có nhiều chuyện.”
Triệu Tranh nhẹ nhàng vỗ một cái lên đầu Lộ Dĩ Trình. Vỗ xong còn nhịn không được mà mân mê lỗ tai cậu ta.
Lộ Dĩ trình cũng biết điều mà gật đầu, làm động tác kéo khóa ngay miệng rồi theo Triệu Tranh ra ngoài.
Trong phòng, Mạnh Phàm mắt ra, mặc nguyên quần áo nằm ở trên giường. Hắn ngẩn người nhìn trần nhà, thở một cái thật dài.
Ở bên này thì Vương Khả vừa đáp máy bay xuống tỉnh.
Quê của Vương Khả nằm trong một cái huyện nhỏ thuộc tỉnh Z, đi máy bay tới tỉnh thì phải ngồi mấy chuyến xe buýt mới tới nơi.
Cũng may là tháng giêng đầu năm không cũng ít khách du lịch, đa phần là về quê thăm họ hàng bạn bè. Vương Khả lên thong thả lên xe buýt bon bon chạy về đến quê nhà.
Quê hương anh giờ đã khác xưa, đường phố nhà cửa cũng không còn dáng vẻ trong trí nhớ. Vương Khả có muốn đa sầu đa cảm một chút thì cũng khó lòng mà tức cảnh sinh tình được, huống chi anh cũng chẳng có ý định ở lại đây lâu dài.
Nhân dịp vẫn còn Tết, anh tranh thủ ghé thăm giáo viên chủ nhiệm và vị cảnh sát năm đó đã ra tay tương trợ khi nhà anh gặp chuyện. Hai người đều đã già rồi, cũng đã về hưu.
Vương Khả tặng đồ nhưng họ không muốn nhận, Vương Khả chỉ đành cho mấy đứa trẻ nhà họ mấy bao lì xì đỏ thẫm.
Mùng bảy ghé nghĩa trang thắp hương xong, Vương Khả cũng lên xe về nhà.
Trước khi về lại huyện S, Vương Khả có ghé thành phố A một chuyến. Anh chật vật liên hệ mấy người quen trước đây, hỏi thâm nơi Lưu Phương Phương bị giam giữ, tốn rất nhiều công sức mới xin được quyền thăm nuôi tù nhân.
Năm đó anh bị Chu Chính đánh gần chết, cũng may có Lưu Phương Phương chịu không nổi mà mở lời khuyên Chu Chính, nói đàn ông mê đàn bà vẫn nhiều hơn đàn ông mê đàn ông, cần gì phải hành hạ một thằng nhóc như này. Khi đó Lưu Phương Phương đang là người của thị trưởng Trần, Chu Chính cũng nể mặt mà không tra tấn Vương Khả nữa. Sau đó Lưu Phương Phương đã khuyên Vương Khả ráng nhịn một chút, rồi sẽ hết khổ thôi, anh đã không sợ bị đánh chết, thì còn sợ gì nữa chứ.
Sau này Lưu Phương Phương thường xuyên giúp thị trưởng Trần đứng ra làm mấy chuyện không tiện đưa ra ánh sáng, hai người họ cũng ít gặp mặt đi, ngay cả điện thoại cũng không liên lạc. Nhưng về sau nữa thì thị trưởng Trần gặp chuyện ngã ngựa, Lưu Phương Phương cũng bị phán tù giam.
Những chuyện này cứ như vừa xảy ra hôm qua, mà cũng có cảm giác như là truyện của kiếp trước vậy.
Vương Khả cũng thấy xúc động vô cùng, cuối cùng lúc trông thấy Lưu Phương Phương còn suýt thì cười thành tiếng, chút tâm tình xúc động gì cũng mất sạch.
“Cái vẻ mặt này của cậu là sao đây hả.” Lưu Phương Phương lườm anh một cái.
“Chị hai à chị không trang điểm thì sao mà em nhận ra được.” Vương Khả ha ha cười không ngừng.
“Chị đây dù gì cũng dao kéo rồi, nào có quá đáng như cậu nói hả? Mũi chị vẫn còn nguyên chưa sụp đâu nhé.”
Nhưng thật sự là sau khi cắt đi mái tóc dài và để mặt mộc, thì trông Lưu Phương Phương so với ngày trước cứ như hai người khác nhau. Vương Khả khó lòng mà thích ứng ngay được. Hắn cười hỏi Lưu Phương Phương dạo này ra sao.
“Ăn ngon uống ngọt, học tập giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, học cách làm người lại từ đầu. Còn cậu thì sao.”
“Thoát thân rồi.” Vương Khả nhếch khóe miệng, “Chuẩn bị mở cửa hàng, chờ về tôi gửi chị ít đồ ăn nhé.”
“Đồ ăn thì khỏi đi.” Lưu Phương Phương xua tay, “Cho chị cái tài khoản ngân hàng có ít tiền là được, tự chị mua.”
“Cũng được đó.”
Lưu Phương Phương nhìn Vương Khả một chút: “Cậu làm sao đấy, đã tự do rồi mà vẫn không vui à?”
“Chuyện có hơi phức tạp một chút.” Vương Khả rũ mắt xuống suy nghĩ một chút rồi nói, “Chị có nhớ em đã từng kể khi còn nhỏ đã cứu một đứa bé không? Tôi gặp lại người đó rồi, có vẻ như bao năm qua cũng dằn vặt lương tâm, sống không vui vẻ gì mấy, anh ta cầu xin tôi tha thứ cho anh ta.”
“Này thì có là gì đâu.” Lưu Phương Phương nói, “Anh ta thấy hổ thẹn với lương tâm là chuyện của anh ta, cậu sống có tốt hay không là chuyện của cậu, cậu nghĩ nhiều như thế làm chi. Anh ta với cậu chẳng liên quan gì đến nhau, cậu cứ tự lo cho bản thân, cố gắng sống tốt đi là được.”
Vương Khả bật cười: “Chị nói đúng.”
“Lo mà nghĩ đến cái cửa hàng chuẩn bị mở của cậu đi kìa.” Đã hết thời gian thăm tù, Lưu Phương Phương lúc chuẩn bị đi còn nháy mắt với Vương Khả, “Chăm chỉ làm việc kiếm thật nhiều tiền đi nhé, chờ chị ra ngoài còn phải dựa dẫm vào cậu đấy.”
Vương Khả cười híp mắt vẫy tay chào Lưu Phương Phương.
Chuyện xưa người cũ đều đã giải quyết xong, Vương Khả lúc này mới thong thả mang hành lý chính thức lên đường đi về huyện S.
Anh đến được huyện S ngay ngày Tết nguyên tiêu.
Vốn dĩ thị trấn đã ít người, mà còn là ngày nghỉ nên các cửa hàng ven đường đều đã đóng cửa từ sớm. Nếu không phải vẫn còn siêu thị mở cửa đến chín giờ thì Vương Khả đã chết đói rồi.
Anh kéo hành lý, trong tay xách theo mì gói mới mua ở siêu thị, tìm đại một khách sạn ở tạm trước. Sang hôm sau anh mới lấy đống giấy tờ mà Mạnh Phàm đưa ra, tìm được địa chỉ cửa hàng.
Quả thật như Mạnh Phàm nói, cửa tiệm này tình trạng lẫn vị trí đều tốt vô cùng, nằm ngay trên con phố buôn bán của huyện, hai bên trái phải là tiệm đồ nướng và tiệm bán vé số. Cửa hàng này được cải tạo lại từ nhà ở kiểu cũ, tầng trệt diện tích 50 mét vuông để buôn bán, trên lầu là chỗ ở, rộng hơn một chút, là 70 mét vuông, ở một mình thì dư sức.
Vương Khả nhanh chóng quét dọn sơ sơ, sau đó đến một cửa hàng in ấn trên một con phố khác để in thông báo cho thuê nhà, về dán lên cửa cuốn.
Mấy chủ tiệm xung quanh cùng mấy cô dì chú bác hàng xóm thấy cuối cùng cũng có người đến nhận nhà, bén xúm lại hỏi thăm. Vương Khả mới đầu vẫn chưa quen tiếng địa phương lắm, nên mất kha khá thời gian mới có thể nghe hiểu mọi người.
Sau khi trời tối, anh thong thả tản bộ về lại khách sạn
Trong đầu thầm tính ngày mai sẽ ghé công ty thiết kế nội thất, sau đó đi tìm tòa soạn đăng quảng cáo cho thuê, rồi còn phải học tiếng địa phương nữa, quá nhiều việc chờ anh đến làm. Vương Khả càng đi càng nhanh, cuối cùng chuyển hẳn sang chạy. Áo khoác bị gió thổi phát ra tiếng vù vù vang dội bên tai.
Mặt trời hôm nay đã lặn, hôm sau lại là một ngày mới.
____________________
*Chú thích:(1) Bảo bối số dư –Dư Ngạch Bảo: là một dịch vụ quản lý quỹ do Alipay, thuộc Ant Financial Services Group ra mắt. Chuyển sang Yu’ebao có nghĩa là mua một quỹ tiền tệ được hỗ trợ bởi MYbank và Tianhong Fund, và người dùng có thể sử dụng quỹ để tiêu dùng bất cứ lúc nào. [Theo Wikipedia]
======Hết chương 27======
#Riz:Tuần trước còn nợ một chương, tuần sau tui sẽ bù lại nha ;;v;;