Ra Vẻ Đạo Mạo - Xác Trung Hữu Nhục

Chương 31




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

31

Một tuần trước, Mạnh Phàm gặp mặt Triệu Tranh tại hội nghị cuối năm của công ty.

Giữa giờ cơm trưa, một vị quản lý cấp cao đưa điện thoại cho Triệu Tranh xem: “Giám đốc Triệu, cái video cầu hôn này là của một nhân viên bên chi nhánh chúng ta quay đấy, do quay ở thành phố du lịch mới nổi nên độ hot tại địa phương đang rất cao. Chúng ta có nên nhân cơ hội này quảng bá nâng cao sức ảnh hưởng không ạ.”

“Ở đâu?” Triệu Tranh nhận lấy điện thoại.

“Thành phố S.”

Mạnh Phàm đang đọc tài liệu bên cạnh nghe thấy lập tức ngẩng đầu lên. Triệu Tranh liếc hắn một cái rồi mở video lên.

Mở đầu video là cảnh độc thoại của nam nữ chính, sau đó đến khúc sắp đặt bối cảnh, rồi cảnh vui đùa của nhóm người thân, quan trọng nhất chính là hình ảnh của Vương Khả xuất hiện trong khung hình vào gần cuối video. Anh chịu trách nhiệm quay chụp hình ảnh từ trên không, đoạn cuối còn có cả khung cảnh bận rộn bên trong quán thịt nướng nữa.

Triệu Tranh vội vàng đưa điện thoại sang cho Mạnh Phàm xem.

Mạnh Phàm vừa ngó một cái đã thấy ngay Vương Khả trên màn hình, bên cạnh còn ghi chú mấy chữ rõ to: Bạn gay tốt của ông chủ cửa hàng đồ nướng.

Triệu Tranh rất muốn chửi một câu ĐM nó.

Vị quản lý cấp cao thấy mặt hai người khó chịu hẳn ra mà cứ sợ mình đã làm sai điều gì, anh ta cuống quít hỏi: “Làm sao vậy ạ? Trong video có gì gây bất lợi cho hình ảnh của công ty hay sao ạ?”

“Không có gì đâu. Tất cả đều ổn.” Triệu Tranh trả lại điện thoại cho quản lý, “Cái này là do tài khoản tin tức chính thức của thành phố S đăng hả?”

“Đúng thế ạ.”

Mạnh Phàm lập tức mở WeChat lên tìm tài khoản chính thức của thành phố S, im lặng xem hết từ đầu tới cuối video.

Đêm đó Triệu Tranh cứ sợ Mạnh Phàm lại ở nhà một mình uống rượu giải sầu, bèn dứt khoát lôi người sang nhà mình luôn. Ít ra thì hai người còn có thể vừa uống vừa tâm sự.

Lộ Dĩ Thành vừa về nhà đã trông Mạnh Phàm mặt mày chán nản ngồi đó, bèn chạy tới hỏi Triệu Tranh: “Sao thế anh?”

Triệu Tranh mở video trong điện thoại lên cho Lộ Dĩ thành xem.

“Mạnh tổng có ổn không đó?” Lộ Dĩ Thành xem xong cũng thấy đau lòng thay cho Mạnh Phàm, cậu ta nhìn hắn rồi hỏi. Cậu ta đã được nghe kể về quá khứ đau thương của hắn.

“Có ổn hay không thì cần gì phải hỏi, nhìn là biết rồi. Mạnh Phàm đã tiều tụy đến cỡ này rồi còn đâu.”

Nửa năm nay Mạnh Phàm vẫn không ngừng tìm kiếm tên đồng hương đã lừa tiền Vương Khả khi xưa, tốn không biết bao nhiêu tinh lực lẫn nhân lực mới bắt được kẻ đã thay tên đổi họ kia. Nào có ngờ hắn còn chưa kịp nói cho Vương Khả để lấy công chuộc tội thì đã vuột mất cơ hội, nửa đường đứt gánh.

Triệu Tranh thở dài: “Cậu nói coi cậu cứ bận bịu ở đây mãi làm chi. Người yêu có người mới luôn rồi, còn cậu thì chẳng ra làm sao.”

Mạnh Phàm đáp: “Thấy cậu ấy sống tốt là quá đủ với tôi rồi.”

Lộ Dĩ thành xen mồm vào ngay: “Để cho thằng nhóc kia hưởng lợi như vậy, anh nỡ hả?”

Triệu Tranh gõ Lộ Dĩ thành một cái nhẹ.

“Em nói có sai đâu. Giám đốc Mạnh, anh mà như vậy thì công sức bấy lâu nay anh bỏ ra đổ sông đổ biển hết.” Lộ Dĩ Thành nói thẳng: “Anh cứ nói cho người ta biết anh đã tốn bao nhiêu công sức đi, nếu không thì anh cố gắng làm chi? Để khiến bản thân mình cảm động hay gì? Ây da, anh Triệu sao anh nhéo em.”

“Bớt cái mồm em lại đi.”

“Mấy người các anh có cái lối suy nghĩ ngộ ghê đó! Chấp nhận ngồi đây khổ sở uống rượu giải sầu chứ nhất quyết không chịu đến tìm người ta.”

“Cậu ấy không muốn gặp tôi đâu.” Tâm trạng Mạnh Phàm tệ đi thấy rõ.

“Anh có gặp người ta chưa?” Lộ Dĩ Thành hỏi vặn lại Mạnh Phàm: “Anh không sợ mai sau mình sẽ hối hận vì đã không đi tìm anh ấy à? Năm đó là do anh không đủ năng lực, còn bây giờ thì sao?”

Mạnh Phàm cứng họng không trả lời được.

“Chưa kể trong video cũng có nói hai người đó là một cặp đâu.” Lộ Dĩ Thành thấy Mạnh Phàm còn có vẻ hơi do dự, bèn tiếp tục nói không ngơi nghỉ như bắn súng liên thanh, “Vương Khả kết bạn với người ta bộ không được sao?”

“Cậu ấy từng bị người ta lừa tiền, cũng đã từng nói mình sẽ không dễ dàng tin tưởng một ai khác nữa, cậu ấy không kết bạn đâu.”

“Vậy thì lùi một bước, cứ cho rằng hai người đó quen nhau thật đi, thì cái cậu này trông nhỏ tuổi như vậy, sao mà hiểu được Vương Khả hả? Cậu ta có lo được cho cuộc sống của Vương Khả không? Trông cậu ta còn chưa đủ lớn nữa là, sao cậu ta chăm sóc cho Vương Khả được. Tương lai có biết bao nhiêu thứ không đoán trước được, cậu ta có lo nổi không?”

Triệu Tranh nghe vậy cũng gật đầu đồng tình, anh ta đặt ly rượu trong tay xuống bàn rồi cũng theo Lộ Dĩ Thành khuyên bảo Mạnh Phàm: “Đúng đó, nói không chừng được dăm ba bữa là chia tay thôi ấy mà?”

“Mà nếu như anh tin chắc bản thân đã hết hy vọng rồi, thì lại càng cần phải đi gặp anh ấy một lần cuối chứ. Phải nói cho anh ấy biết, vì anh ấy mà anh đã trả giá những gì, có mất cái gì đâu chứ.” Lộ Dĩ Thành đưa điện thoại ra trước mặt Mạnh Phàm, “Quan trọng nhất là anh cũng nên gặp mặt người ta để nghe câu từ chối, để anh dứt hết hy vọng đi, còn hơn là cứ ngồi ở đây đoán mò.”

Mạnh Phàm im lặng lâu thật lâu, rồi mới uống hết sạch rượu trong ly, cầm lấy điện thoại trên bàn, nắm chặt trong tay nói: “Cậu nói đúng.”

Được Triệu Tranh và Lộ Dĩ thành cổ vũ, Mạnh Phàm nén cảm giác thấp thỏm bất an trong lòng lại để lên đường đi đến thành phố S.

Hắn cố ý chọn chuyến bay đêm đến thành phố C vào tối thứ sáu, sáng sớm hôm sau đến nơi là lái xe chạy đi thành phố S ngay, dọc đường đi hắn lo đến mức ra mồ hôi ướt nhẹp tay. Nhưng so với việc suốt cả đoạn đường hắn không nghĩ ra nổi mình nên nói gì khi gặp Vương Khả, thì điều mà hắn sợ nhất chính là Vương Khả từ chối không muốn gặp hắn.

Đến nơi là vừa đúng tám giờ. Mạnh Phàm chỉ lo mình đến quá sớm sẽ làm phiền Vương Khả nên cố tình chạy thêm hai vòng trong thành phố, để bản thân chuẩn bị tâm lý xong xuôi mới lái xe đến dưới nhà Vương Khả. Mở cửa xuống xe rồi bước lên lầu, Mạnh Phàm đứng trước cửa nhà Vương Khả chần chờ một lúc lâu mới ấn chuông cửa.

Mới chỉ một hai phút trôi qua từ khi tiếng chuông cửa reo lên mà sau lưng hắn đã ướt mồ hôi, tay chân cũng lạnh toát.

Không ai mở cửa.

Mạnh Phàm lại nhấn chuông thêm lần nữa, vẫn không có ai ra mở cửa.

“Anh tìm ai đó?”

Mạnh Phàm quay đầu lại, một cậu trai ôm đồ chuyển phát nhanh đang đứng đầu cầu thang. Đây chính là cậu trai đã xuất hiện trong video kia. Mạnh Phàm cẩn thận đánh giá đối phương, càng nghĩ hắn càng thấy đầu óc rối bời. Người này quá trẻ tuổi, ánh mắt đơn thuần, rực rỡ  và tràn đầy sức sống.

“Anh là ai vậy?”

“Xin hỏi chỗ này là nhà của Vương Khả đúng không?”

“Đúng rồi. Anh là ai.”

“Anh là bạn của cậu ấy, tới tìm cậu ấy.”

Lưu Dương lầm bầm: “Sao hôm nay lắm bạn bè đến tìm anh Vương dữ vậy không biết.”

“Cậu ấy không có nhà hả?”

Lưu Dương nghi ngờ nhìn Mạnh Phàm: “Anh không có số điện thoại của ảnh hả? Không biết đường gọi hỏi ảnh luôn?”

Mạnh Phàm giải đáp cho vấn đề của cậu ta ngay: “Anh quen cậu ấy hồi ở thành phố A, có một thứ anh phải trao tận tay cho cậu ấy mới được. Nếu cậu ấy không có nhà thì anh chờ cậu ấy về vậy.”

“Hôm nay anh Vương ảnh đi chơi với bạn rồi. Anh có việc gấp thì gọi điện cho ảnh đi.”

“Không gấp.” Mạnh Phàm rũ mắt, nói: “Anh lên xe ngồi chờ vậy.”

Nhìn Mạnh Phàm xuống lầu vào trong xe, Lưu Dương bỏ đồ chuyển phát nhanh vào hộp thư nhà Vương Khả rồi nhanh chóng chạy về nhà, ra sau bếp nói với Lưu Khải đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nói: “Lại có người đến tìm anh Vương nữa, đang đậu xe ở ngoài kìa.”

Lưu Khải bận rộn cúi đầu vừa làm vừa hỏi: “Ai nữa?”

“Không biết nữa, nhìn trông giống mấy sếp lớn ấy.” Lưu Dương cầm que xiên từng cọng đậu đũa đã được Lưu Khải cắt gọn lại thành một xâu, “Sao mấy người đến tìm anh Vương toàn lái xe sang không vậy? Sáng sớm hôm nay là Mercedes-Benz, giờ lại tới thêm chiếc Range Rover.”

Hai anh em chuẩn bị đồ ăn xong xuôi thì ra trước cửa chỉnh lại mấy cây dù che nắng. Đang làm giữa chừng thì trông thấy Mạnh Phàm xuống xe mua nước uống, ngoài ra thì hắn ở trên xe suốt. Mắt thấy trời cũng sắp tối rồi, Lưu Khải bèn kêu Lưu Dương đi ra hỏi Mạnh Phàm có muốn vào nhà ăn bữa cơm không.

Một lát sau Lưu Dương dẫn theo Mạnh Phàm bước vào tiệm.

Lưu Khải đưa cho hắn một điếu thuốc: “Anh bạn tới tìm Vương Khả à?”

“Ừm.”

“Cũng chờ cả ngày trời rồi, hôm nay Vương Khả nó đi chơi nên chắc về khá trễ đấy, cậu có cần tôi gọi cho Vương Khả báo một tiếng không?”

“Không cần đâu.” Mạnh Phàm nói thẳng, “Lúc trước Vương Khả vì dính líu đến tôi mà bị người ta lừa tiền. Tôi sợ cậu ấy vẫn còn giận, nên thôi cứ chờ gặp mặt rồi nói chuyện vẫn hơn.”

Lưu Dương nhìn anh mình một cái, hỏi Mạnh Phàm: “Vậy lần này anh tới để xin lỗi hả?”

Mạnh Phàm cười khổ: “Cũng chẳng biết cậu ấy có bằng lòng chấp nhận không nữa.”

Vì không phải người trong cuộc nên anh em nhà họ Lưu cũng không tiện nói gì thêm. Mạnh Phàm ngồi trong tiệm ăn đại chút cơm chiên, ăn xong lại chuẩn bị lên xe ngồi chờ tiếp.

Lúc chuẩn bị đi Mạnh Phàm tình cờ trông thấy con drone nằm trên tủ kính ở quầy thu tiền, hắn dừng bước lại.

Lưu Dương thấy Mạnh Phàm nhìn chiếc drone chằm chằm thì hỏi ngay: “Có gì không anh?”

Mạnh Phàm nhẹ giọng hỏi: “Cậu ấy cho em à?”

“Không ạ, anh Vương cho em mượn chơi thôi.” Lưu Dương nói xong thì trông thấy vẻ mặt của Mạnh Phàm nên hỏi tiếp: “Không lẽ chiếc drone này là của anh tặng ảnh hả?”

Mạnh Phàm gật đầu, nói: “Anh xem video tụi em quay rồi, nhiều lượt share lắm.”

Nói đến cái này thì Lưu Dương không khỏi ưỡn ngực tự hào: “Phải vậy chứ, ảnh quay thì khỏi nói rồi.”

Mạnh Phàm khẽ nhếch khóe miệng: “Bây giờ cậu ấy đang sống tốt lắm nhỉ.”

Lưu Dương thấy Mạnh Phàm nói chuyện cứ kỳ lạ kiểu gì ấy, cậu ta vừa tính hỏi thêm thì chợt nghe thấy tiếng Vương Khả ngoài cửa, Lưu Dương nhảy khỏi ghế lao ngay ra ngoài: “Anh Vương về rồi đó hả!”

Mạnh Phàm cũng nghe thấy tiếng Vương Khả đang nói chuyện, máu huyết toàn thân hắn như đông cứng cả lại, muốn yêu mà cũng sợ yêu(1), ngay cả việc nhấc chân bước ra ngoài nhìn Vương Khả thôi hắn cũng không đủ sức. Hắn chỉ dám trơ mắt nhìn Lưu Dương tung tăng chạy ra ngoài, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.

Rất nhanh sau đó, bên ngoài đã có tiếng chửi rủa của Lưu Dương.

Mạnh Phàm bèn nhanh chóng bước ra ngoài cửa, vừa ngẩng đầu lên nhìn đã thấy cảnh Vương Khả bị một người đàn ông nắm tay suýt thì hôn, nhưng Lưu Dương đã nhào lên đấm một cú vào mặt người đó. Vương Khả cũng không thèm nhìn bất cứ kẻ nào, lập tức chạy lại ôm lấy Lưu Dương. Mãi đến tận khi mọi người tản đi hết, đôi mắt của Vương Khả cũng chẳng hề nhìn về phía hắn lấy một lần.

Mạnh Phàm thấy sức lực toàn thân như mất sạch.

Lúc này Vương Khả tại nghe Lưu Dương nói xong mới chú ý tới Mạnh Phàm, anh ngạc nhiên hỏi: “Ngài Mạnh? Sao ngài lại tới đây?”

“Tôi.” Nhìn thấy hàng chân mày dần chau lại của Vương Khả, Mạnh Phàm bắt đầu cà lăm, “Tôi tới tìm em, có chuyện này muốn nói với em.”

Vương Khả xoay người lại vỗ vai Lưu Dương nói: “Hôm nay cảm ơn em nhiều, giờ anh có công chuyện rồi, lát nữa anh kể cho em sau nhé.”

Mạnh Phàm nhìn chằm chằm cánh tay đang khoác lên bả vai Lưu Dương của Vương Khả, ánh mắt dần lạnh đi.

Mạnh Phàm chờ Vương Khả dỗ Lưu Dương về tiệm xong, yên lặng đi theo Vương Khả lên lầu, đến lúc bước vào nhà hắn lại chẳng biết mình nên ngồi hay nên đứng.

Trong nhà được dọn dẹp rất gọn gàng sạch sẽ, trên ban công tràn ngập sắc xanh của trầu bà(1) và điếu lan(3), còn có một cái ghế mây một người nằm nữa. Vương Khả bảo Mạnh Phàm ngồi đại xuống đi rồi vào bếp nấu nước pha trà, trong lúc chờ thì mở điện thoại lên nhắn cho Nghê Thần cái tin cho đỡ áy náy.

【 Ban nãy xin lỗi cậu nhé, thằng bé không phải cố ý đâu, nó hiểu lầm thôi.  Tôi thay mặt nó xin lỗi cậu nhiều. 】

【 Ý là sao? 】

【 Tôi cũng muốn xin lỗi cậu. 】

【 Ha ha 】

Vương Khả bưng trà ra, kéo ghế ngồi xuống đối diện Mạnh Phàm: “Hôm nay ngài Mạnh tới đây có chuyện gì không?”

“Cũng không có gì, đến thăm em chút, xem dạo này em sống có ổn không thôi ấy mà.” Mạnh Phàm thấy hơi căng thẳng, “Hình như cũng không tệ nhỉ.”

“Vẫn ổn.”

Điện thoại chợt báo có tin nhắn, Vương Khả mở lên thì thấy Nghê Thần đã rep tin nhắn.

【 Nói lắm như thế rốt cuộc là cậu muốn sao? Cậu nghĩ tôi ngu à? Bắt tôi làm bia đỡ đạn để thử lòng trai thẳng chứ gì, khinh tôi à 】

【 Cậu nghĩ nhiều rồi 】

Mạnh Phàm cũng không biết nên nói gì nữa bây giờ, Vương Khả cứ cúi đầu nhắn tin như chẳng hề bận tâm đến hắn, hắn lại càng không biết phải làm sao: “Tôi với Triệu Tranh chuẩn bị xây khách sạn nghỉ dưỡng bên thành phố S, nên tôi đến khảo sát chút.”

“Ồ.” Vương Khả có vẻ chẳng để tâm gì mấy.

【 Ha ha. Tôi nghĩ nhiều á? Cậu quan tâm tới thằng nhóc kia cỡ đó, rốt cuộc là ai nghĩ nhiều đây hả 】

【 Có thôi đi không 】

【 Đừng có coi tôi là khỉ mà đùa giỡn ĐMM】

Đồ ngu. Vương Khả bực mình nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình.

“Thật ra hôm bữa tôi có xem được cái video cầu hôn, thấy có em trong đó nữa.” Mạnh Phàm đã không dằn lòng nổi nữa, hắn hỏi Vương Khả: “Có phải em với cậu bé kia là…”

“Hết người này đến người kia nghĩ ba cái chuyện gì không đâu…”, giọng Vương Khả đanh lại, anh ngẩng phắt đầu lên nhìn thẳng về phía Mạnh Phàm, “Là cái gì? Rồi cái này có liên quan gì tới anh không?”

Mạnh Phàm lặng người.

“Tôi coi Lưu Dương như em trai cũng được, mà tôi quen nó cũng chẳng sao, đó là chuyện của tôi. Bây giờ tôi đang sống rất tốt, vô cùng cảm ơn ngài đã cho tôi căn nhà này. Ngài còn muốn hỏi gì nữa không?”

“Tôi…”

Vương Khả lạnh lùng nhìn Mạnh Phàm: “Rốt cuộc là ngài Mạnh đây muốn nói gì với tôi?”

“Xin lỗi, tôi làm phiền em rồi.” Mạnh Phàm đặt chén trà xuống, hắn đã không thể đối mặt với ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ của Vương Khả được nữa, đứng lên bước ra ngoài cửa.

Vương Khả ngồi trên ghế còn đang bận block cái tên Nghê Thần đang nhắn tin chửi rủa nãy giờ, vốn chẳng hề chú ý đến Mạnh Phàm đã đóng cửa đi mất.

Chừng mười phút sau, có tiếng chuông cửa vang lên.

Vương Khả tưởng là Lưu Dương đến, vừa mở cửa đã hỏi: “Lưu Dương em đến rồi…”

“Là tôi.” Tim Mạnh Phàm như bị đâm cho một dao, đau đớn nhưng hắn chỉ có thể vờ như không có gì, hắn đưa túi tài liệu cho Vương Khả, “Lúc trước anh có nhờ người đi tìm tên đồng hương đã lừa em ngày xưa, mọi thông tin đều có trong đây hết, đang giải quyết vấn đề pháp lý rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ mở phiên toà thẩm phán. Lần này tôi đến là muốn giao cáo này cho em.”

Vương Khả ngạc nhiên cầm lấy túi giấy.

Mạnh Phàm thấy anh nhận đồ rồi, bèn bỏ lại một câu gặp lại sau rồi chẳng dám nhìn mặt Vương Khả mà cứ thế đi thẳng xuống lầu.

Lúc này Vương Khả mới lấy lại tinh thần, nhưng anh vừa tính gọi Mạnh Phàm lại thì người đã lái xe đi mất. Vương Khả chỉ đành đóng cửa vào nhà mở túi tài liệu ra xem. Chuyện xảy ra đã lâu, cũng chẳng tìm được giấy tờ chứng cứ liên quan tới vụ việc xảy ra khi đó, nên Mạnh Phàm đã cố tình tìm kiếm bằng chứng từ các vụ án khác do kẻ này thực hiện để tiến hành khởi tố, khỏi nói cũng biết đã hao tốn không biết bao nhiêu tinh lực với nhân lực.

Nhớ lại vẻ mặt khi nãy của Mạnh Phàm, mà Lưu Dương cũng nói Mạnh Phàm đợi đã đợi mình cả ngày trời, Vương Khả có hơi rối bời.

Vương Khả cầm điện thoại lên định nhắn cho Mạnh Phàm mấy câu, nhưng mở điện thoại lên một hồi lại không gõ được chữ nào.

Là anh giận chó đánh mèo, giận chó đánh mèo thôi. Vương Khả tự trấn an bản thân. Anh chợt nghĩ, nếu như Mạnh Phàm không đối xử tốt với anh, nếu như Mạnh Phàm chỉ thuần túy xem anh như một kẻ bán thân thôi, thì mọi chuyện liệu có phức tạp như này không? Rõ ràng tất cả đã chấm dứt rồi, tại sao vẫn còn xuất hiện ở đây.

Vương Khả vứt đống tài liệu sang một bên, cả người như mất hết sức lực, anh ngồi sụp xuống sàn, chôn mặt vào cánh tay.

_______

*Chú thích:

(1) Muốn yêu nhưng cũng sợ yêu (近情情怯): Tui tra thì ra tên bài hát của Châu Huệ Mẫn

(2) Trầu bà:



(3) Điếu lan:



======Hết chương 31======

#Riz: Chắc cũng sắp hòa giải rồi đó mọi người =))