Rắn Đen Tẩm Trà

Chương 2




5.

Lại còn có chức năng sưởi ấm?

“Ngươi, ngươi thật sự chỉ là rắn?”

Tôi nuốt nước bọt hỏi.

Rắn không phải là máu lạnh sao?

Tiểu Hắc xấu hổ ngẩng đầu, ngại ngùng đung đưa, "Đây cũng là đặc trưng của tộc chúng tôi."

Tôi ngơ ngẩn gật đầu.

Không thể không nói, kỹ năng xoa bóp của nó rất thật tuyệt, sau vài động tác qua lại, cổ đã không còn đau nhức như trước.

"Bác sĩ Châu, mọi người đang chuẩn bị đi mua đồ ăn trưa, hôm nay chị muốn ăn gì?"

Ngoài cửa, trợ lý thò đầu vào cười hỏi.

Tôi nghĩ một lúc, "Cứ lấy món như hôm qua—"

Chưa nói xong, rắn đen nhỏ đang cuộn quanh cổ tay tôi đột nhiên lắc lắc đầu.

Tôi dừng một chút, nhìn người ngoài cửa nói với giọng áy náy: "À mọi người cứ ăn trước, chị còn chưa đói."

Trợ lý nhỏ nhiệt tình gật đầu, "Khi nào đói thì bác sĩ Châu gọi em nhé."

"Được."

Cửa văn phòng đóng lại, Tiểu Hắc trườn ra khỏi cổ tay tôi, di chuyển rất nhanh đến bên chiếc túi, dùng đuôi quấn lấy nó một cách rất điêu luyện.

Bẽn lẽn giấu thân rắn sau chiếc túi, “Của em đây.”

Nhìn hộp cơm màu xanh lộ ra bên trong, tôi ngạc nhiên một lúc.

Nhanh chóng đi qua lấy đồ bên trong ra.

Vừa mở hộp cơm ra, mùi thơm lập tức tỏa, là món sườn xào chua ngọt, đậu phụ ma bà và cánh gà mà tôi yêu thích nhất!

Chuyện gì đang diễn ra vại?

"Đây, đây là mấy món tôi đã làm trong lúc em làm phẫu thuật, em thích không?"

Tôi ngẩng đầu, không thể tin nhìn con rắn trước mặt, "Ngươi, ngươi lợi dụng lúc tôi phẫu thuật để về nhà?”

Mặc dù nhà tôi cách bệnh viện không xa, nhưng đi bộ cũng phải mất nửa tiếng.

Tiểu Hắc vội vàng gật đầu, con ngươi thẳng đứng vui mừng, "Đúng vậy, tôi nhanh lắm!"

"Mau ăn thử có ngon không?"

Ta nhìn rắn nhỏ trước mặt, dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu nó, "Lần sau đừng như vậy, từ đây về nhà rất mệt, nếu có người phát hiện sẽ gặp nguy hiểm."

"Không, không," rắn vội vàng nói, "Trên đường tôi rất cẩn thận không ai nhận ra đâu."

"Còn, còn—"

Nó bẽn lẽn quấn lấy cổ tay, vùi đầu vào lòng bàn tay tôi.

"Tôi thích nấu cơm cho em."

Trong lòng mềm nhũn, chưa từng có ai đối xử tốt với tôi như vậy.

Tôi chậm rãi cúi đầu, dùng trán nhẹ nhàng chạm vào đầu rắn, “Cám ơn ngươi.”

Ánh mắt nó nhìn tôi, trên mặt từ từ xuất hiện vẻ kinh ngạc, “Tôi cũng có thể lau nhà, giặt giũ, dọn dẹp, mát xa, đều làm hết cho em.”

“Phốc——”

Tôi cười thành tiếng và nhìn nó, “Ngươi là nhân viên làm thêm theo giờ của tôi sao?”

Tiểu Hắc xấu hổ dụi dụi vào tay tôi, chóp đuôi len lén chạm vào cổ tay tôi, "Tôi thích em."

Tim tôi lỡ một nhịp.

Tôi nhìn nó, vội quay đầu lại, cầm đũa lên ăn cơm.

"Ơ? Bác sĩ Châu mang đồ ăn theo à?" Trợ lý đột nhiên đưa đầu vào hỏi.

Tôi sững người một lúc, vội nhìn đầu lên, cười ngượng.

"Uhm, sáng nay phẫu thuật bận quá."

Cô gái nhỏ lập tức thở dài, "Bác sĩ Châu, chị cũng mạnh mẽ quá rồi, đồ ăn thơm thật."

Tôi, "..."

Hơi chột dạ, "Tạm thôi, tạm thôi."

Trợ lý vừa định đi ra ngoài, lại quay trở lại, "Ài, em quên mất chuyện quan trọng, bác sĩ Châu, bạn trai của chị đến rồi nè~"

Dứt lời thì nháy mắt với tôi một cái.

Tôi sững sờ một lúc, bạn trai?

Tôi đứng dậy đi ra, nhìn thấy Dư Đồng đang sốt ruột đứng bên ngoài, trên người là một bộ đồ của một thương hiệu có tiếng, thấy tôi đến thì hắn ta làm ầm lên.

"Châu Chi! Cô muốn làm cái gì!"

Tôi bình tĩnh nhìn hắn, "Dư Đồng, chúng ta chia tay rồi."



"Tôi không đồng ý, chỉ có tôi mới được nói chia tay, cô không có tư cách!"

"Dư Đồng, anh không hề thích tôi chút nào, vậy tại sao lại không đồng ý chia tay với tôi?"

Tôi nhìn anh ta, cuối cùng hỏi câu tàn nhẫn,

"Là vì tôi có thể xuất hiện ở bất cứ nơi nào anh cần? Không tính toán so đo, lúc nào cũng chu cấp cho anh?"

6.

"Cho nên, anh xem sự chân thành của tôi như rác rưởi và chà đạp lên nó."

Dư Đồng dường như không nghĩ đến tôi sẽ nói như vậy, "Châu Chi, lúc đó là em đã tỏ tình với anh! Làm người không thể mâu thuẫn như vậy!"

Tôi nhìn hắn ta, có chút buồn cười, "Dư Đồng, tôi không phải người vô dụng như vậy, sau khi bị anh tùy ý chà đạp, vẫn tươi cười như không có gì."

"Tôi mệt rồi, sau này đừng liên lạc nữa."

Tôi quay người, Dư Đồng từ phía sau đuổi theo nắm lấy cổ tay tôi kéo lại.

"Châu Chi! Người tối qua là em họ của anh! Anh thật không hiểu tại sao em lại ghen!"

Tôi dừng lại đối diện với anh ta.

Hắn luôn như vậy, tự cho mình là trung tâm.

Tôi nghiêm túc nhìn, "Dư Đồng, anh thật sự cho rằng tôi vì cô gái hôm qua mà chia tay anh sao?"

“Chẳng lẽ không phải sao?” anh ta hỏi lại một cách khoa trương.

"Bọn con gái các người rất biết cách giận dỗi, hôm qua người đến muộn là em, tôi đợi lâu như vậy, em vẫn không đến, nên tôi đi thôi, tôi không nói chia tay là tốt lắm rồi.

Em vậy mà còn chủ động chia tay với tôi."


Tôi đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu, chậm chạp cười, không tự chủ được hai mắt đỏ lên, "Dư Đồng, anh thật sự khiến tôi cảm thấy từ đầu đến cuối bản thân mình như một trò đùa."

"Anh có bao giờ nghĩ rằng tôi không có thể bắt được xe không?"

"Anh có bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ buồn thế nào khi ở một mình không?"

Hắn sững người một lúc,

"Do em đến muộn trước, nếu em không đến trễ, anh đã không đi rồi, cho nên, vẫn là lỗi của em."

Tôi cười, cúi đầu rơi lệ, “ Là lỗi của tôi, lần này người thắng cũng là anh, Dư Đồng.”

“Cho nên, từ nay về sau chúng ta không còn quan hệ nữa.”

Tôi cũng không nán lại, đi vào trong.

"Châu Chi! Châu Chi! Em đứng lại cho tôi! A!"

Tiếng bước chân đuổi theo đột ngột dừng lại, kèm theo một tiếng hét:

"Có rắn!"

Tôi vội vàng quay lại, thấy Tiểu Hắc nhanh chóng chui vào trong bụi cỏ, lòi hai con ngươi thẳng đứng nhìn tôi đầy đáng thương.

Tôi bước đến chỗ Dư Đồng nhìn vào vết thương đang chảy máu của hắn.

Vội hét lên: "Tiểu Linh!"

Trợ lý nhỏ lập tức chạy ra, "Sao vậy bác sĩ Châu!"

"Đưa anh ta đi rửa vết thương đi" tôi nói nhanh.

Dứt lời tôi đứng dậy đi về phía bãi cỏ.

"Châu Chi! Em muốn đi đâu! Anh bị thương rồi" Dư Đồng đau lòng nhìn tôi.

Tôi xoay người, "Có trợ lý giúp anh xử lý vết thương, yên tâm, không có độc."

Mới chỉ một lúc mà không biết đã bò đi đâu, tôi lo lắng đi tìm, "Tiểu Xà, Tiểu Xà"

Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, tôi thấy nó ở một góc của một bụi cây nhỏ.

Thấy tôi đi tới, rắn nhỏ đáng thương co rúm lại, vùi đầu vào người tôi,

"Tôi, tôi không cố ý."

"Hắn, hắn bắt nạt em."

Tôi quỳ xuống nhìn nó, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ của nó,

"Không trách ngươi, cắn rất đúng."

Tiểu Hắc lập tức ngẩng đầu, trong mắt kinh ngạc, "Thật vậy sao?"

Tôi gật đầu, nỗi buồn vừa rồi đã tiêu tan đi rất nhiều, cười nói: "Ừm, cảm ơn ngươi đã giúp."

Rắn đen nhỏ quấn quanh cổ tay tôi ngay lập tức, chóp đuôi vui vẻ giơ lên, "Vậy lần sau tôi giúp em dạy cho tên đó một bài học!"

Tôi không thể nhịn cười, "Được."

Vết thương của Dư Đồng không nặng, chỉ chảy máu, hắn không ngừng la hét trong khi điều trị vết thương.

"Tôi đã lén thêm thuốc giảm đau cho hắn," rắn nhỏ thì thầm.

Không biết tại sao, nhưng tôi thấy nó có vẻ rất thù địch với Dư Đồng.

Nhìn khuôn mặt méo xệch vì đau của Dư Đồng, tôi chậm chạp đi tới,


"Tiểu Linh, lát nữa đưa anh ta đi tiêm phòng, khi nào về thì chị sẽ trả tiền."

"Được."

"Châu Chi! Em đừng đi! Em còn quan tâm anh đúng không?"

Tôi dừng lại nhìn hắn, "Thật ngại quá, là thú cưng của tôi cắn anh, nên tôi chịu trách nhiệm thôi, không liên quan gì đến quan tâm."

So với buổi sáng, buổi chiều tương đối thoải mái.

Nhìn rắn nhỏ cuộn tròn bên điện thoại, tôi cười hỏi: "Xem có hiểu không?"

Tiểu Hắc lập tức thẳng đầu lên, trong mắt tràn đầy vẻ ham học hỏi: "Hiểu."

Nói xong nó dùng đuôi đập vào một chỗ, mắt lấp lánh, "Tôi học pha cà phê, em muốn uống không?"

Tôi, "?"

Xem sách là có thể học được sao?

Tôi hơi xấu hổ, " Nhưng mà ở nhà không có máy pha cà phê."

Buổi tối, nhìn chiếc máy pha cà phê lớn được giao đến cửa, tôi choáng váng.

Có chút nghi ngờ nhìn con rắn nhỏ màu đen trên cổ tay, "Không thể nào—"

Tiểu Hắc nhìn thấy máy pha cà phê, lập tức rời khỏi cổ tay tôi vui vẻ nói: "Đến giờ uống cà phê rồi!"

Tôi, "..."

Sau khi chuyển máy pha cà phê vào, tôi nhìn tên trên đó.

Tiểu Tứ.

Có chút tò mò, "Đây là tên của ngươi sao?"

Rắn đen nhỏ cũng nhìn thấy tên trên đó, rất nhanh lắc đầu, "Tôi xếp thứ tư trong nhà, nên mọi người gọi là Tiểu Tứ, tôi tên là Bạch Hân."

Trước khi tôi bắt đầu dọn dẹp, Bạch Hân đã tháo dỡ mọi thứ và lắp ráp nó.

Nhìn máy pha cà phê mới toanh, tôi không biết có phải là mình đang mơ không.

Nhìn thân rắn từng bước một pha cà phê một cách có trật tự, còn tiện đuôi làm thêm một bông hoa bằng sữa.

Sau đó với cái đuôi cuộn lại, cẩn thận đặt cốc cà phê trước mặt tôi.

Rất vui vẻ nói: "Em uống thử xem."

Tôi nhìn bông hoa trên đó, bình tĩnh hỏi: "Có phải hoa hồng không?"

Nó gật đầu ngay, "Ừ! Là một bông hồng!"

“Trong sách có nói nên vẽ một bông hồng cho người mình thích.”

Người mình thích———

7.

Nhịp tim dừng lại trong giây lát, rồi như như lạc nhịp và tiếp tục đập.

Từng tiếng từng tiếng, như có bàn tay đang gõ, phát ra tiếng "đùng đùng đùng".

"Tôi, tôi đi tắm."

Vội vàng đứng dậy, đẩy cửa phòng tắm ra, dựa vào cửa, giơ tay lên che ngực, trấn tĩnh lại cảm xúc trong lòng.

Cúi đầu, có chút khó chịu nói:


"Châu Chi, mày điên rồi sao, đây là giống loài khác!"

Tôi vùi mình vào bồn tắm, cố ý hạ thấp nhiệt độ nước trong bồn. Làm lạnh bộ não đang nóng bừng.

Vừa bước ra khỏi bồn tắm thì chợt sững người.

Thôi rồi, trốn vội quá quên mang đồ ngủ.

Tôi đắn đo giữa việc mặc quần áo cũ hôm nay và nhờ Bạch Hân lấy giúp đồ ngủ.

Cuối cùng, không thể chấp nhận việc sau khi tắm mặc lại quần áo dơ, vì vậy tôi đành cam chịu ra cửa và nhẹ nhàng nhờ vả.

"Bạch Hân, có ở đó không?"

Ngay sau đó, một giọng nói vang lên, "Đồ ngủ của em."

Tôi cúi đầu xuống, qua khe cửa nhỏ, tôi thấy trên đầu rắn có bộ đồ ngủ của tôi, và con ngươi thẳng đứng rõ ràng hơi đáng sợ, nhưng rất đẹp.

Tôi ngạc nhiên: “Sao biết tôi không mang theo đồ ngủ?”

Nó có vẻ hơi ngại ngùng: “Tôi, lúc lên phòng tôi thấy.”

Tôi mỉm cười, “Cảm ơn ngươi.”

Nhìn thấy cái đầu nhô ra của nó, vội vàng cúi xuống.

"Trượt——"

Bộ đồ ngủ rơi khỏi đầu.

"A, xin lỗi, tôi không cố ý."


Nó có vẻ sợ hãi, vội vàng chui vào trong bộ đồ ngủ, cố gắng đẩy lên lại.

Nhưng trong cơn tuyệt vọng, bộ đồ ngủ ngày càng trở nên lộn xộn.

“Phụt" Tôi cười thành tiếng.

Nó ngẩng đầu lên, cuộn thành một vòng tròn, nước mắt tủi thân sắp rơi xuống, "Tôi thật vô dụng."

Tôi vội vàng quấn khăn tắm đi ra, lấy tay xoa đầu nó, không ngừng an ủi: "Sao lại vô dụng? Ngươi rất giỏi, để xem, biết nấu ăn, rửa bát, giặt quần áo, pha cà phê."

"Những thứ này tôi đều không biết, ngươi rất lợi hại.”

“Thật sao?”

Tiểu Hắc thận trọng thò đầu ra, mặt đầy ngượng ngùng.

Tôi nghiêm túc gật đầu, “Đương nhiên là thật rồi.”

“Đã bao giờ lừa ngươi chưa?”

Nó lập tức vui vẻ giơ đầu lên, cuộn tròn trên ngón tay út của tôi, "Nếu em thích, tôi sẽ làm cho em."

Có lẽ do ánh mắt quá chân thành, tôi gật đầu, "Được."

Cảm thấy hơi lạnh, tôi nhặt quần áo và chạm vào đầu rắn, "Tôi đi thay đồ trước, ngươi ở bên ngoài chờ."

"Được."

Nó lập tức đáp ứng.

Khi đứng dậy định nói thì bất ngờ chiếc khăn trên người tuột ra.

!!!

Tôi vội kéo lại.

Khoảnh khắc tiếp theo, khăn tắm trượt khỏi bàn tay tôi.

Những gì tôi có thể nhìn thấy bằng mắt thường là đồng tử của Bạch Hân đang từng chút một giãn ra, cả thân rắn đông cứng tại chỗ, trông rất ngốc.

"Á!"

Tôi hét lên, không quan tâm đ ến bất cứ thứ gì, chỉ cầm lấy khăn lao nhanh vào phòng tắm.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, tôi trượt xuống một chút.

Che mặt.

Tiêu rồi! Tiêu rồi! Tiêu rồi!–

Tôi xấu hổ khi bị một con rắn nhìn thấy!

8.

Trong phòng tắm, tôi thay quần áo và tiếp tục làm công tác tư tưởng cho mình,

Không sao, không sao, chỉ là một con rắn, một con rắn.

Aaa! Không được rồi!

Tôi lấy tay dùng sức che mặt lại, các vệt màu đỏ xuất hiện giữa các ngón tay của tôi.

Sau nửa giờ, tôi đã không ra ngoài cho đến khi tự thuyết phục được mình.

Cố gắng không nghĩ về chuyện đó khiến tôi cảm thấy tốt hơn.

Khi vào phòng khách không thấy Bạch Hân đâu, vào phòng ngủ kiếm cũng không có ở đó.

Tôi ngập ngừng gọi: "Bạch Hân?"

Không có tiếng trả lời, lòng tôi lập tức nhảy dựng lên, một thoáng hoảng hốt lướt qua tâm trí.

"Bạch Hân!"

"Bạch Hân!"

Cuối cùng, sau khi kiếm khắp nhà thì chỉ còn lại một chỗ.

Tôi nhanh chóng bước vào bếp và lo lắng gọi: "Bạch Hân, có ở đó không, Bạch Hân?"

"Tôi, tôi ở đây."

Một giọng nói nhỏ vang lên.

Trốn ở bồn rửa!

Tôi lao vào ngay lập tức và thấy nó đang ngâm mình trong nước lạnh, rụt rè thò đầu ra, nhìn tôi đáng thương.

Tim tôi đập mạnh một cái, vội vàng ôm lấy, "Có lạnh không? Có khó chịu không?"

Thân rắn trườn đến quấn quanh cổ tay tôi, không biết tại sao, nhưng tôi luôn cảm thấy nó không dám nhìn vào mắt tôi.

Nó giấu đầu, "Không, không sao đâu."

Cũng không biết có phải ảo giác của mình hay không, tôi đưa tay ra kéo đầu rắn lên hỏi, "Bạch Hân, có phải ngươi lớn rồi?"

Bạch Hân ngay lập tức mở to mắt, hấp tấp nhảy khỏi người tôi,

"Không!"

Tôi, "?"