Ràng Buộc

Chương 4




Kỳ Dịch cảm thấy bản thân càng ngày càng bị đôi mắt ma lực này mê hoặc, giống như một lỗ đen không đáy dần dần hút mình vào.

Hắn chậm rãi cúi xuống, si mê ngắm nhìn đôi mắt Hàn Huyền Phi, ngón tay như lông vũ nhẹ nhàng lướt trên mặt hắn. Lúc này, hắn không muốn nói gì cả, chỉ cảm thấy, nếu cả đời này cứ như vậy ngắm nhìn đôi mắt này, đó sẽ là một chuyện đẹp biết bao.

Kỳ Dịch cứ như vậy mà đờ ra khiến Hàn Huyền Phi khó hiểu, hắn không biết Kỳ Dịch lại định giở trò gì đây. Bị nhìn dịu dàng như vậy, khiến hắn có cảm giác nhầm lẫn như bản thân được yêu thương sâu đậm, trong nhất thời Hàn Huyền Phi không khỏi thất thần.

Không khí kích động trở nên dịu dàng, một làn gió mát thổi đi sự nóng nảy, trăng sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào một mảng ánh sáng mờ ảo, chiếu vào người nôn nao trong phòng, một thứ tình cảm mơ hồ chuyển động trong tận đáy lòng hai người ……… Hai người vốn là hai kẻ đối địch, lúc này lại giống như tình nhân nhiệt luyến si dại nhìn đối phương ….

Hàn Huyền Phi bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong lòng chửi thầm mình không biết có phải là điên rồi không, mà lại nhìn tên ác ma biến thái này đến ngây người. Đôi mắt hắn trong phút chốc trở nên lạnh lẽo, nói một cách châm chọc: “Nhìn đủ chưa? Đừng nói là cậu đã yêu tôi rồi nha.”

Kỳ Dịch bị lời nói của Hàn Huyền Phi làm cho thức tỉnh, cũng cảm thấy khó hiểu với hành vi của mình, hắn hôm nay đã uống quá nhiều rồi! Nhìn thấy Hàn Huyền Phi đang cười nhạo mình, bất giác trong lòng phát hoả. Hắn nhất định phải hạ gục cái tên kiêu ngạo này, cho hắn biết rốt cục ai mới là chúa tể của tất cả.

Kỳ Dịch hừ lạnh một tiếng, liền xoay người xuống giường, từ trong áo lấy ra một lọ thuốc mỡ, mạnh mẽ áp người Hàn Huyền Phi xuống. Hắn vì phản kháng bất thành mà nhụt chí với Hàn Huyền Phi, hắn hài lòng cười, cúi xuống hôn lên đôi môi kia. Kỳ Dịch mút kịch liệt, cho đến khi hai người đều thở hồng hộc mới dừng lại.

Hàn Huyền Phi nghiêng đầu thở dốc, đang thở hồng hộc nên không để ý động tác của Kỳ Dịch, cho đến khi trong nội thể cảm thấy bất thình lình có dị vật mới cả kinh.

Hắn cảm thấy hậu huyệt vừa bị tàn phá của mình, đột nhiên bị thứ gì đó rất lạnh cắm vào, cùng một khối cao thuốc rất nhiều xoa vào trong người hắn. Hắn thất kinh, vội vàng vùng vẫy thoát khỏi dị vật đó, gấp gáp kêu lên: “Là cái gì? Cậu bôi cái gì vào người tôi?“

“Là thuốc của ca ca tôi tặng, nó sẽ khiến cậu yêu tôi, ha ha …., đến khi đó, từng tế bào trên dưới toàn thân cậu đều kêu gào sự sự âu yếm của tôi, đặc biệt là ở đây…..” Kỳ Dịch đưa tay chạm vào hậu huyệt đỏ ửng của Hàn Huyền Phi. “Nó sẽ cầu xin tôi xâm nhập vào đó, cho đến khi cậu vì phát tiết vô số lần mà ngất đi.”

Hàn Huyền Phi sợ đến mặt trắng bệch, hắn phá lên chửi: “Cậu tên bỉ ổi, vô sỉ, tên khốn hạ lưu! Biến thái ….. A …..” Kỳ Dịch dùng miệng lấp kín cái miệng đang kích động kia, mạnh mẽ mút mấy cái, rồi đứng lên, lắc người, đưa tay chỉ vào mũi Hàn Huyền Phi nói: “Đừng chửi nữa, vẫn là mấy câu đó, chửi không chán à? Ha ha ….. Bảo bối không ngoan phải chịu trừng phạt, ngày mai tôi lại đến, cậu hãy tận hưởng lạc thú này đi …..” Nói xong, Kỳ Dịch nghênh ngang rời khỏi trong tiếng chửi rủa của Hàn Huyền Phi.

Giận đến cực độ Hàn Huyền Phi cầm cái gối ném về phía Kỳ Dịch, trừng mắt nhìn Kỳ Dịch khoá cửa phòng lại. Hắn không biết làm sao, ngồi trên giường, thấp thỏm bất an chờ sự phát tác của thuốc.

Rất nhanh, một luồng khí ấm áp từ nơi thâm sâu nhất trong cơ thể tràn ra, nhanh chóng trở nên nóng bức, rất nhanh thì hoá thành liệt hoả bùng cháy, bên trong như có vô số con kiến bò ra cắn khắp nội bộ hắn. Trong hậu huyệt của Hàn Huyền Phi tràn ngập cảm giác vừa nóng vừa ngứa, huyết dịch chảy trong toàn thân đều là dục vọng nóng cháy.

Hắn liều mạng chà xát trên giường, muốn làm giảm cảm giác dày vò ghê gớm này, nhưng vô dụng. Sự nóng ngứa trong cơ thể càng tăng cao, ma sát bên ngoài chỉ càng làm cho cơ thể nhạy cảm của hắn bị kích thích hơn.

Phải có thứ gì đó xâm nhập vào trong nội thể mới có thể giải thoát được sự khó chịu này, Hàn Huyền Phi bị dục vọng điên cuồng bức đến đường cùng, chỉ đành đem ngón tay chọc sâu vào trong nội thể, kịch liệt trừu tống ra vào, thậm chí muốn dùng móng tay cào nát nội bích, bất chấp có thể sẽ tổn thương bản thân.

Bên trong nhất định đã bị cào nát rồi, nhưng con người đang điên cuồng kia, càng gia tăng kịch liệt. Phân thân của hắn cũng vì tác dụng của thuốc mà ngẩng cao lên, vật thể tím đỏ chảy ra một lượng dịch thể lớn. Huyết dịch toàn thân hắn đều xung xuống hạ thân, dục vọng đau đớn mãnh liệt chiếm hữu toàn thân hắn.

Thần trí của Hàn Huyền Phi bị tác dụng của thuốc nuốt chửng, hắn thô bạo điên cuồng chà xát phân thân đang trương to thèm khát dục vọng, nhưng cảm thấy không cách nào làm giảm được một tia dục hoả . Hắn ngã trên đất, đem phân thân chà xát lên tấm thảm trải sàn, cho đến rách da, cũng không cảm thấy bất kì sự đau đớn nào.

Những con kiến bên trong nội thể vẫn đang cắn, dục hoả điên cuồng đang thiêu cháy hắn. Phân thân trong tay hết lần này đến lần khác bắn ra dịch thể, nhưng dục hoả vẫn không tiêu giảm chút nào, hắn nhanh chóng bị bức đến điên cuồng.

Hàn Huyền Phi liều mạng đập đầu vào cửa kính, hận không thể cứ như vậy mà ngất đi, máu từ trán chảy xuống mặt hắn, trông rất đáng sợ.

Nhưng không ngừng được dục vọng như con sóng từng đợt từng đợt ập đến. Thần trí đã hoàn toàn bị khống chế của hắn dần trở nên hỗn loạn. Ngoài việc muốn chọc mạnh vào hậu huyệt, hắn không còn muốn gì nữa.

Hắn thở không ra hơi kêu lên thảm thiết, rên rỉ đau đớn. Dục hoả trước mặt vẫn chưa tan, hậu huyệt tê dại điên cuồng lại có nhu cầu muốn đựơc vật lớn hơn chọc vào. Hắn đang lăn lộn trên sàn, vừa mãnh liệt xáo lộng, vừa loạn xạ tìm kiếm vật gì đó để đâm vào hậu huyệt, hoàn toàn không có tác dụng làm giảm bớt.

Thần hồn hắn đang hoảng loạn thì đột nhiên phát hiện, tay vịn của cột giường là một hình trụ rất to, còn khắc hoa văn phức tạp. Hắn bất chấp tất cả bò lên, đem hậu đình đối chuẩn với vật trụ đó, liều lĩnh ngồi xuống ….. “Á…….” Một tiếng thét thảm khốc, tay vịn to lớn đó chọc vào trong tiểu huyệt nhỏ hẹp, đâm thẳng vào chỗ sâu nhất trong cơ thể hắn.

Huyệt khẩu bị vật thể quá cỡ đó xé rách, máu từ trong người hắn trào ra, ướt đẫm khăn trải giường, nhưng hắn không một chút cảm giác. Lúc này trên người Hàn Huyền Phi toàn là máu và dịch thể, hắn cũng không biết, toàn thân chìm vào cơn đau đớn cuối cùng đã tạm thời được thoả mãn.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ!

Hàn Huyền Phi run rẩy nhấc người lên, để thiết trụ kia hoàn toàn rút ra khỏi hậu huyệt, rồi lại mạnh mẽ ngã xuống, khiến thiết trụ to lớn đó lại mạnh mẽ đâm vào thông đạo của hắn.

Những hoa văn không bằng phẳng trên thiết trụ, ma sát vào nội bích của hắn, khiến nội thể đã bị tổn thương của hắn thương tích càng thêm nghiêm trọng. Thiết trụ quá dài đâm xuyên vào trong người hắn, tiểu huyệt yếu ớt không chịu nổi sự va chạm như vậy, máu chảy ra càng nhiều.

Hàn Huyền Phi làm như điên động tác nhấc lên lại ngã xuống đó, căn bản không hề cảm thấy mệt mỏi hay đau đớn. Thời gian dần dần trôi đi, thể lực của hắn bị tiêu hao rất nhiều, mất máu quá nhiều cũng khiến hắn dần chìm vào cơn hôn mê.

Nhưng động tác vừa dừng, sự dày vò không ngừng lại xông đến. Hàn Huyền Phi vô lực lại ngồi lên thiết trụ, muốn dùng chút sức lực còn sót lại để cử động hông, nhưng đã không còn một chút sức lực nào.

Sự điên cuồng lại lần nữa nuốt chửng hắn, hắn tê liệt ngã trên giường, toàn thân co giật kịch liệt.

Kỳ Dịch lái xe đến nửa đường thì hoàn toàn tỉnh táo lại.

Hắn chợt nghĩ: “Mình say quá hoá hồ đồ rồi! Bôi thuốc cho hắn xong, nên ở bên cạnh chờ hắn cầu xin mình chứ, phải chờ xem bộ dạng dâm loạn của hắn mới phải, chạy đến đây làm gì!“

Hắn lại nghĩ đến lời nói của Kỳ Dương khi xuống xe, trong lòng bắt đầu bất an. Lúc nãy hình như đã bôi một nửa thuốc trong hộp vào người Hàn Huyền Phi, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Nghĩ đến đây, Kỳ Dịch vội vàng quay xe lại, phóng nhanh về chỗ cũ.

Vừa mở cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy thảm trạng của Hàn Huyền Phi, Kỳ Dịch không khỏi phát ra một tiếng thét kinh hô. Hắn vội vã đi đến phía trước, đem Hàn Huyền Phi đã đau đớn đến thất thần ôm vào trong lòng, ánh mắt của hắn từ chỗ hạ thân bị tàn phá của Hàn Huyền Phi chuyển đến trụ giường dính đầy huyết dịch, hắn không thể tưởng tượng nổi vừa nãy Hàn Huyền Phi đã chịu sự hành hạ bi thảm đến cỡ nào.

Hàn Huyền Phi vẫn luôn đau đớn đến toàn thân run rẩy, khi cơ thể được ôm vào lòng, thì liều mạng ma sát vào người đó, bàn tay run lẩy bẩy không khống chế được muốn đâm vào trong hậu huyệt, lại run rẩy sờ vào hạ thân của Kỳ Dịch. Hắn ôm chặt Kỳ Dịch, trong cổ họng kêu lên thảm thiết không thành tiếng.

Kỳ Dịch định thần lại, thấy Hàn Huyền Phi cũng không xảy ra chuyện gì to tát, nên an tâm trở lại. Hắn cúi xuống hôn Hàn Huyền Phi, quả như mong muốn của hắn, Hàn Huyền Phi từ khách trở thành chủ, chủ động xuất kích, dùng sức lực toàn thân ôm hôn Kỳ Dịch, liếm láp trong khoang miệng Kỳ Dịch, muốn gặm cắn chiếc lưỡi đang né tránh của Kỳ Dịch.

Kỳ Dịch lần đầu cảm nhận được Hàn Huyền Phi chủ động mút lưỡi của mình, cảm thấy đôi tay Hàn Huyền Phi như sắt ôm chặt mình. Hắn hứng thú đến cả người phát nhiệt, cảm thấy còn tốt hơn so với trong tưởng tượng. Hồn của hắn đều nhanh chóng bị hàn Huyền Phi hôn đi mất, cả người như ngây ngất trên mây. Hắn thở gấp, hạ thân trong chớp mắt đã trương lên, toàn thân phát ra sự run rẩy sung sướng, tay bất tự giác sờ lên phân thân Hàn Huyền Phi.

Hàn Huyền Phi được sự phấn khởi quá lớn kích thích, kêu một tiếng lớn, buông đôi môi Kỳ Dịch ra, toàn thân hướng về vật đang cong lên, cơ thể run lên điên cuồng.

Hô hấp của hắn trở nên nặng nhọc rối loạn, đôi mắt trong suốt có một làn hơi nước mơ màng, kích tình làm ửng đỏ gương mặt đang trắng bệch. Hắn ngã trên giường, ngẩng nhìn Kỳ Dịch, trong mắt lộ ra một tia thèm khát không hề che giấu, cám dỗ Kỳ Dịch tiến vào trong cơ thể hắn.

Kỳ Dịch hoàn toàn bị sự lẳng lơ trước giờ chưa phơi bày của Hàn Huyền Phi mê hoặc, đã vội vã gấp gáp muốn tiến vào trong cơ thể Hàn Huyền Phi.

Chính vào lúc hắn muốn đem phân thân chọc vào người Hàn Huyền Phi, hắn mới đột nhiên nhớ đến mục đích vì sao mình bôi thuốc lên người hắn. Hắn cưỡng lại cơn dục hoả, giọng khàn khàn nói: “Cầu xin tôi! Tôi muốn cậu xin tôi xâm nhập vào cơ thể cậu!“ Trong mắt Hàn Huyền Phi tràn ngập ý loạn tình mê, vốn không nghe thấy Kỳ Dịch nói cái gì, chỉ có thể mở rộng đôi chân run rẩy.

“Cầu xin tôi làm với cậu! Cậu xin tôi, tôi mới cho cậu thoả mãn, bằng không cậu sẽ cứ như vậy suốt đêm nay! Nhanh cầu xin tôi đi!“ Kỳ Dịch dán người sát vào Hàn Huyền Phi, dùng giọng nói vì dục hoà mà có hơi khàn trầm để nói, thưởng thức Hàn Huyền Phi nhạy cảm cực điểm, toàn thân mất đi sự khống chế mà run lên.

Hàn Huyền Phi bị dục hoả thiêu rụi mọi ý nghĩ, khó khăn lắm mới phản ứng được với lời nói của Kỳ Dịch. Hắn không dám tin vào mắt mình mà nhìn Kỳ Dịch, nhìn thấy sự châm chọc trong mắt Kỳ Dịch. Hắn trĩu mắt xuống đau khổ nhìn hạ thân đang ngẩng cao của mình, chậm rãi xoay đầu đi, trong mắt ánh lên thần sắc tuyệt vọng.

Chờ khi Kỳ Dịch nghiêng người qua bắt được ánh mắt của Hàn Huyền Phi, bên trong nhìn không ra là tình cảm gì, một mảnh tĩnh mịch. Hắn kinh ngạc nhìn Hàn Huyền Phi bỏ hết mọi động tác, ánh mắt không dám tin tưởng mà nhìn, hắn rõ ràng đã khó chịu đến phát cuồng, cơ thể co giật đã phơi bày tất cả, sao hắn còn khống chế được bản thân? Đem dục vọng trong mắt, toàn bộ đè nén xuống.

Hàn Huyền Phi nhấc người lên, cật lực khống chế cơ thể đang run lên, cắn chặt môi, không chịu để bất kì tiếng rên yếu ớt nào phát ra. Hắn lạnh lùng nhìn Kỳ Dịch đang ngơ ngác, đem cơ thể rút ra khỏi người Kỳ Dịch, rất khó khăn bò đến cạnh giường, lăn xuống đất.

Hàn Huyền Phi nằm sấp trên đất thở hổn hển, động tác vừa nãy đã lấy đi hết thể lực của hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn cửa sổ phản chiếu hình ảnh chính mình: Trong ô cửa sổ một người nhếch nhác, hoàn toàn khoả thân, Hàn Huyền Phi bi thống không cách nào khống chế, nhịn không được rớt nước mắt. Hắn dùng toàn bộ sức lực, nuốt nước mắt sống, xoay đầu qua, căm thù, ánh mắt quật cường nhìn Kỳ Dịch.

Hắn từ từ đưa tay lên, hất một cái, đánh đổ cái đèn bàn có hình lực sĩ Hy Lạp, cái đèn bằng sứ rơi xuống đất lập tức vỡ nát. Hàn Huyền Phi cầm lấy một mảnh sứ, không chút do dự muốn đâm vào người mình….

Kỳ Dịch hoàn toàn bị khí thế đáng sợ của Hàn Huyền Phi làm cho kinh ngạc đến ngây người, cho đến khi thấy hắn cầm cái chân đèn sắc nhọn kia, mới biết hắn muốn làm gì, lập tức ngăn cản Hàn Huyền Phi, bất chấp tay bị quẹt phải, mạnh mẽ đoạt lấy hung khí đáng sợ kia. Nhìn mảnh sứ sắc như dao, Kỳ Dịch kinh hãi đến toàn thân mềm nhũn, sửng sốt nhìn Hàn Huyền Phi….. Hắn dù chết cũng không chịu cúi đầu cầu xin! Trong lòng Kỳ Dịch không biết là vui hay buồn.

Đã thua hắn rồi sao?

Kỳ Dịch cười khổ một cái, ôm chặt Hàn Huyền Phi lại, đưa tay mở rộng hai chân hắn ra, đem phân thân to lớn đang dâng trào hứng thú xâm nhập vào trong cơ thể Hàn Huyền Phi…..

“A ………….“ Hàn Huyền Phi trong giây phút Kỳ Dịch tiến nhập vào, phát một tiếng kêu vừa cực độ thoả mãn vừa cực độ đau đớn.

Sự điên cuồng lay động của Kỳ Dịch phá tan lí trí Hàn Huyền Phi, bị vật thể nam tính của người kia trừu tống là cảm giác duy nhất của hắn. Trong mê loạn, hắn như một con rắn quấn lấy người đàn ông kia, một tay vòng trên cổ Kỳ Dịch, làm tình trong lúc gần như hôn mê, mỗi lần từ đỉnh xâm nhập xuống dưới là lại phát ra tiếng kêu kích tình, hoàn toàn chìm đắm trong cơn ma sát cuồng hỉ.

Hắn mỗi lần Kỳ Dịch trừu sáp là lại lay động dâm đãng, rên rỉ, bàn tay vô lực vẫn náo động phân thân. Phía trước và sau của hắn cùng lúc chịu sự công kích, khoái cảm quá lớn khiến hắn run lên, phát ra tiếng thở càng tiêu hồn, đôi mắt luôn bất phục không chịu thua, lúc này vì tình dục mà trở nên ướt át mê người.

Kỳ Dịch bị sự tuyệt trị của hắn mê hoặc, càng gia tăng sự dày vò. Hắn hung hãn đâm vào như muốn xé nát Hàn Huyền Phi, xoay tròn, mỗi lần xung kích đều hàm chứa tất cả sức mạnh. Cả thế giới chỉ còn lại sự va chạm , va chạm , hắn muốn phá huỷ người ở dưới thân, làm hắn kêu lên đau đớn, rơi ra nước mắt, vì kích tình mà dâm đãng.

Hàn Huyền Phi cứ như vậy mà trừu sáp kích thích, nhanh chóng đã đạt được đỉnh điểm. Hắn gào lên điên cuồng đến khàn cả giọng, trong đó có tiếng hoan du cực đại, lại mang đến sự tuyệt vọng bi thương. Hắn vì cao trào mà thất thần biểu lộ ra sự gợi cảm mê người, mạnh mẽ kích thích Kỳ Dịch. Hàn Huyền Phi đột nhiên co chặt nội bích kẹp chặt vật dục vọng của Kỳ Dịch, Kỳ Dịch không khỏi phát ra tiếng kêu như dã thú, một lượng tinh dịch rất lớn bắn vào trong người Hàn Huyền Phi.

Bắn xong vẫn chưa buông Hàn Huyền Phi ra, hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó trong nội thể Hàn Huyền Phi, ôm người xụi lơ vô lực vào trong lòng, bước nhanh đến phòng khách, đem Hàn Huyền Phi đặt lên sofa.

Hàn Huyền Phi vì vừa bị phát tiết mà tỉnh táo một chút, đôi mắt hắn dần trở nên trong suốt nhìn Kỳ Dịch ở trước mắt. Từ trong mắt Kỳ Dịch hắn nhìn thấy dục vọng sâu thẳm, cũng từ trong mắt hắn mà nhìn thấy bộ dạng dâm đãng của mình, sự thèm khát trong mắt.

Khi Kỳ Dịch lại lần nữa bức hắn, Hàn Huyền Phi đã đẩy Kỳ Dịch xuống, áp lên người Kỳ Dịch, mãnh liệt cướp đi hơi thở của hắn. Họ như con dã thú vây lấy nhau, cùng cắn xé, dây dưa đối phương, tứ chi quấn chặt vào nhau, hai người nhanh chóng hợp làm một, bùng phát kích tình đang thiêu đốt bọn họ, hai con người tham lam hết lần này đến lần khác tìm lấy cơ thể đối phương.

Mãi đến khi không còn bắn ra thứ gì nữa, vẫn hôn như điên lên môi đối phương, ôm chặt nhau, đem cơ thể lấp kín người kia không để lại một chút khe hỡ.

Cuối cùng sự mệt mỏi chiến thắng tất cả, Hàn Huyền Phi không duy trì được nữa ngất đi, Kỳ Dịch cũng sức cùng lực kiệt, khẽ vuốt ve cơ thể ướt át của Hàn Huyền Phi, đem người đã mất ý thức kia ôm chặt vào lòng.

Hơn nửa ngày, Kỳ Dịch mới chậm rãi ôm Hàn Huyền Phi vào phòng tắm, rửa sạch cơ thể mệt mỏi sau khi cuồng nhiệt hoan ái.

Khi đã xử lí hết những vết thương của Hàn Huyền Phi, bồng hắn đặt lên giường, thoả mãn hôn lên môi Hàn Huyền Phi.

Hắn mỉm cười, nói nhỏ bên tai người đang hôn mê: “Tôi mãi mãi cũng sẽ không buông tha cậu, Huyền của tôi! Cậu cam chịu đi!“ Sau đó, thì bị cơn buồn ngủ cướp đi ý thức.