Phái thích khách ám sát Lý Dục Thần, hậu quả này cô ấy không dám tưởng tượng.
Kết cục của toàn bộ Tần môn tại Yến Bắc Viên, cô ấy vừa nhớ tới liền hãi hùng khiếp vía.
Sở Triết ơi Sở Triết, anh đấu với tôi còn chưa tính, sao anh có thể tính kế cả cậu Lý chứ, thật muốn khiến cả nhà họ Sợ gặp họa sao!
Sở Dao quyết định, phải nhanh chóng kể chuyện này cho bố biết, nhà họ Sở không thể thua trên tay anh cả.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
"Vào đi", Sở Dao nói.
Một người phụ nữ mặc đồng phục tiến vào, gọi một tiếng "Chủ tịch”, trông thấy Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình ở đây, cô ta có vẻ hơi rụt rè, dừng lại lời muốn nói.
Lý Dục Thần nhận ra đây là nhân viên bán hàng Tiểu Trịnh, anh gặp lần đến mua xe hồi trước.
Sở Dao giải thích: "Đây là Tiểu Trịnh, mọi người chắc từng gặp mặt rồi, lần trước cô ta thể hiện rất tốt, cho nên tôi gọi cô ta thay thế Ngô Đại Minh làm quản
lý". Lý Dục Thần gật gật đầu, không nói gì. Lâm Mộng Đình lên tiếng: "Tiểu Trịnh, chúc mừng cô”.
Tiểu Trịnh đáp: "Còn phải cảm ơn cậu Lý và cô Lý. Nếu không có hai người, tôi cũng không có cơ hội lên làm quản lý".
Sở Dao nói: "Tiểu Trịnh, cậu Lý không phải người ngoài, có việc gì thì cô cứ nói đi".
Tiểu Trịnh mới nói: "Chủ tịch, có tin tức về Ngô Đại Minh".
"Ở đâu?", Sở Dao hơi kích động hỏi, bởi vì Ngô Đại Minh mấu chốt của mọi chuyện, cũng có thể đòi lại công lý cho Đới Đình.
"Bên dưới vách núi phía nam Bắc Giao Yên sơn, lúc phát hiện người đã chết rồi", Tiểu Trịnh nói.
"Chết rồi?", Sở Dao cảm thấy ngoài ý muốn: "Chết như thế nào?”
"Nói là anh ta và Phiền Đại Thiếu cùng nhau lên núi đi săn. Phiền Đại Thiếu mất tích, thuộc hạ của Phiền Đại Thiếu cho rằng Ngô Đại Minh hại chết Phiền Đại Thiếu, nên vứt Ngô Đại Minh xuống vách núi”.
"Hả? Chẳng phải Phiền Đại Thiếu là người của anh trai tôi sao? Sao bọn họ lại đấu tranh nội bộ vậy?”
Tiểu Trịnh lắc đầu: "Hiện tại tôi không rõ ràng lắm".
Sở Dao xoa xoa trán, sắp xếp lại suy nghĩ lộn xộn, nói: "Tiểu Trịnh, cô đi gọi tất cả nhân viên của câu lạc bộ đến, cứ bảo là họp. Còn nữa, chuyện của Ngô Đại Minh và tổng giám đốc Đới đừng truyền ra một chữ nào".
"Tôi biết", Tiểu Trịnh đi ra ngoài.
Tiểu Trịnh bưng tới ba ly cà phê, đặt xuống bàn trước mặt họ, nói: "Ngoại trừ bảo vệ, mọi người đều đến đông đủ".
Sau đó chính cô ta cũng đứng chung một chỗ với nhân viên khác.
Sở Dao nói: "Nhân viên nòng cốt của Dao Quang chúng tôi chỉ có từng này, ngoài Dao Quang còn có mấy công ty, nhân viên tương đối lẫn lộn, tra được phiền toái hơn”.
Lý Dục Thần gật gật đầu, bưng lên cà phê, vừa uống vừa đi qua trước mặt nhân viên xếp thành hàng.