Mũi tên không ngừng biến mất giữa hư không rồi lại xuất hiện bên cạnh Lý Dục Thần từ những hướng khác nhau. Mỗi khi xuất hiện, nó lại bùng nố sát ý cực kỳ mãnh liệt, giống như trong nháy mắt hút sạch sát ý trong thiên địa.
Lý Dục Thân vung kiếm liên tục, mỗi khi rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc, anh lại dùng kiếm khí hất mũi tên ra.
Anh vừa vung kiếm, vừa đi về phía bà già mù ở cửa.
Cho đến khi đứng trước mặt bà ta.
Keng, lần này khi mũi tên lại bị kiếm khí đẩy ra, nó không xuất hiện nữa, bởi vì Lý Dục Thần đã cầm lấy bàn tay cầm nỏ của bà già mù, mũi kiếm
Huyền Minh đã đặt lên cổ họng của bà ta.
“Bà thất bại rồi”, Lý Dục Thần nói.
Bà già mù run rẩy, không nói gì.
“Bà đã nói lần này không giết được tôi thì bà là người của tôi, tôi bảo bà làm gì thì bà phải làm cái đó”.
Lý Dục Thần trở tay, nỏ máy đã rơi vào tay anh.
Anh nhìn chiếc nỏ máy, rồi tặc lưỡi thở dài: “Nỏ Huyền Cơ của Mặc gia, đúng là tinh vi!”
Bà già mù thở dài, rồi giơ tay lên lau mặt, sau đó lột bộ tóc giả ra, đế lộ khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ.
“Sao cậu lại biết nỏ Huyền Cơ?”
“Tôi không những biết mà còn biết cách dùng nó. Đáng tiếc là tu vi của cô không đủ, bằng không cô không cần đến gần, chỉ cần thần thức tập trung vào tôi là có thế giết tôi từ khoảng cách xa vài cây số. Nếu cô bước vào cảnh giới Tiên Thiên mà có chiếc nỏ này thì quả thực có khả năng giết tôi”.
“Sao cậu lại biết được rõ ràng như vậy?”
“Tôi có duyên với Mặc gia”, Lý Dục Thân nói: “Bây giờ, cô có thể nói cho tôi biết cò tên là gì rồi nhỉ?”
“Ân Oanh”.
“Anh Anh?”
Lý Dục Thần cảm thấy cái tên này thật là kỳ lạ, nhưng anh không hỏi nhiều.
Ân Oanh nghẹn lời, không biết phải biểu đạt như thế nào, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng.
Lý Dục Thần cười ha ha, anh cất kiếm Huyền Minh đi, trả nỏ Huyền Cơ lại cho Ân Oanh, nói: “Đi thôi, về nhà với tôi”.
“Về nhà?”
Ân Oanh giật mình, lần đầu tiên cô ấy nghe được hai chữ “về nhà”, trong ký ức của mình, cô ấy chưa từng có nhà.