Ân Oanh không có cách nào khác, chỉ có thể
đi hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng trong lòng cô ấy vẫn biết ơn Lý Dục Thần, cô ấy cũng biết anh không phải là người xấu, bởi vậy sau ba lần ám sát thất bại, cô ấy mới bốc đồng nói rằng nếu mình thất bại lần nữa thì sẽ mặc cho anh xử trí.
Nghe được Lý Dục Thần nói hai chữ “về nhà”, Ân Oanh bồng cảm thấy ấm áp trong lòng, giống như người đi lạc trong sa mạc nhìn thấy ốc đảo, như con thuyền cô độc phiêu dạt thấy được hòn đảo giữa biển khơi.
“Này, nỏ Huyền Cơ cậu trả lại cho tôi thật đấy à?”, Ân Oanh hô lên.
“Đáy là trọng khí của Mặc gia, tôi giữ lại làm gì?”
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị nữa, đi thả Đới Đình đi, cùng nhau đi thôi”.
“À…”
Ân Oanh vội vang đi vào cởi trói cho Đới Đình, phá hủy thiết bị bom, sau đó tìm quần áo cho cô ấy mặc vào.
Sau khi mặc quần áo xong, hai cô gái nhìn nhau, mỗi người đều mang tâm sự riêng, cùng nhau đi ra ngoài.
Hai người bọn họ thấy Lý Dục Thần đi sang
bên cạnh, nơi đó là một lô cốt được dựng nên bằng đống ô tô vứt đi.
Sắc mặt của Ân Oanh thay đổi, cô ấy nhắc: “Cậu Lý, cửa ra ở đằng kia!”
Lý Dục Thần không dừng lại, anh nói: “Cò giả làm bà già mù quét sân đến giết tôi thì không thế ném bà lão ấy ở đây không quan tâm được”.
Ân Oanh còn định ngăn cản nhưng Lý Dục Thần đã đi vào.
Sắc mặt của cô ấy và Đới Đình đều thay đối.
Lý Dục Thần đi vào đống đố nát, nhìn thấy bà già mù nằm trên mặt đất.
Anh dùng thức thần rà quét, phát hiện hơi thở và nhịp tim của bà ta cực kỳ yếu ớt, yếu đến mức giống như một người sắp chết.
Anh cau mày lại gần, ngồi xổm xuống, giơ tay bắt mạch cho bà lão.
Mạch rất yếu, gần như không có hô hấp.
Nếu có bác sĩ ở đây thì chắc chắn bác sĩ sẽ bảo người nhà của bà cụ chuấn bị hậu sự.
Lý Dục Thần móc một viên thuốc ra, cười nói: “Bà gặp được tôi là may mắn lắm đấy”.
Anh đang định nhét viên thuốc vào miệng bà lão nọ, thì đột nhiên bàn tay bà lão đế trước ngực động đậy.
Một con dao găm xuất hiện trong tay bà ta, nói một cách chính xác hơn là một thanh đoản kiếm, bởi vì nó dài hơn dao găm một chút.
Thân kiếm đỏ nhạt, có những đường sọc mảnh, giống như miếng phi lê cá hồi mỏng trong suốt.
Ngay khoảnh khắc ấy, một luồng sát ý mãnh liệt bỗng bộc phát, thiên địa đông lại thành sương, giống như toàn bộ khí lạnh từ kim loại của những chiếc xe bỏ đi chất đống trong bãi đổ xe đều bị thanh kiếm này hút đi.
“Ngư Trường!”
Lý Dục Thần nhìn một cái là nhận ra ngay, đó là thanh kiếm được ghi trong Ghi chép về danh kiếm Côn Luân của Mặc gia – Ngư Trường.
Lý Dục Thần lùi lại, bước chân bịch, bịch nặng nhọc, anh đau đớn ôm lấy ngực.
Đoản kiếm đâm vào trái tim anh, chỉ có chuôi
kiếm lộ ra bên ngoài.
“Câu Lý!”