“Nếu người chết trong tay con, nhiệm vụ của con sẽ hoàn thành”, Đoàn Phù Dung nói: “Ta vi phạm quy củ của Mặc gia, không có thể diện tiếp tục ngồi vị trí môn chủ này. Ta đã trao nỏ Huyền Cơ cho con, sau khi con rút thanh kiếm Ngư Trường này ra, không cần phải trả lại cho ta. Từ nay về sau, con sẽ thay ta, trở thành môn chủ của Cát môn”.
“Sư phụ!”, Ân Oanh quỳ xuống: “Đồ nhi có tài đức gì, làm sao con có thể đảm đương chức vị môn chủ? Xin sư phụ xin thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
“Con nghe không hiếu lời của ta sao?”, Đoàn Phù Dung tức giận.
“Sư phụ!”, Ân Oanh nức nở nói: “Sư phụ, Oanh Nhi nguyện luôn ở bên bầu bạn với sư phụ, Oanh Nhi không muốn làm môn chủ”.
“Hừ, luôn ở bên cạnh bầu bạn với ta? Nếu không giết được Lý Dục Thần, con sẽ trở thành người của cậu ta, sao còn có thể luôn ở bên cạnh ta?”
“Con…”
“Được rồi, đừng làm khó cô ây”, Lý Dục Thần nói.
Đoàn Phù Dung sửng sốt, nghiêng đầu, cau
mày nói: “Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói rồi, đừng làm khó cô ấy, tôi tự rút thanh kiếm này ra là được”.
“Sao có thể?”, Đoàn Phù Dung kinh ngạc: “Rõ ràng tôi đã đâm kiếm Ngư Trường vào tim cậu, sao cậu có có thể không có việc gì? Oanh Nhi, xem có phải kiếm Ngư Trường đang cắm vào ngực cậu ta không?”
“Phải ạ”, Ân Oanh nói.
“Ai nói bị đâm vào tim thì nhất định sẽ chết?”
Lý Dục Thần vừa nói vừa cầm chuôi kiếm Ngư Trường, từ từ rút kiếm ra.
Máu tràn ra từ vết thương trên ngực anh, giống như nhũ cao màu trắng, tỏa ra màu vàng nhàn nhạt dưới ánh chiều tà khi mặt trời lặn.
“A!”, Ân Oanh thét lên một tiếng kinh hãi: “Cậu ta… Máu cậu ta màu trắng!”
Đới Đình cũng mở to hai mắt, khó tin nhìn cảnh tượng này.
“Con nói cái gì?”, Đoàn Phù Dung kinh hãi: “Máu màu trắng? Máu hóa cao trắng! Chẳng lẽ… Cậu vượt qua Lôi Kiếp, tiến vào Tiên Thiên?”
Lý Dục Thần nhìn thanh kiếm Ngư Trường mình vừa rút ra, ngón tay vuốt ve lưỡi kiếm mỏng như lát cá hồi.
“Quả nhiên là một thanh kiếm tốt, xứng đáng
là Vua ám sát!”, anh khen ngợi.
Nếu tu vi của Đoàn Phù Dung cao hơn thì thật sự có thể thành công với một kiếm vừa rồi.
“Không thể nào! Không thế nào!”, thanh âm Đoàn Phù Dung run rẩy: “Chưa từng có ai có thể sống sót dưới kiếm Ngư Trường! Kiếm Ngư Trường không chỉ vô cùng sắc bén, ấn giấu sát khí, mà nó còn tự mang độc, độc này không thể giải. Dù cậu có tiến vào Tiên Thiên, đạt được Tiên thể, chỉ cần cơ thể cậu không phải là kim cương không thế phá hủy, căn bản không thế có chút việc gì được!”
Lý Dục Thần nhìn giọt máu trắng ngưng tụ trên mũi kiếm, đón ánh sáng mặt trời lặn, trong giọt máu như dương chi bạch ngọc ấn chứa một tia hắc khí.
Bà lão nói đúng, kiếm Ngư Trường có độc.
Nhìn kỹ lại, trong máu thực ra có hai luồng hắc khí, đan xen vào nhau.
Một là chất độc của Ngư Trường, hai là ma khí trong dòng máu của anh.
Kế từ lần tâm ma khuấy động trước, sau đó bế quan lại bị đánh gãy, ma khí trên người Lý Dục Thần liền ngo ngoe rục rịch.
Hôm nay, khi Đoàn Phù Dung đánh lén, anh
liếc mắt một cái đã nhận ra kiếm Ngư Trường, liền quyết định đi một bước hiểm, lấy độc trị độc, dùng độc của Ngư Trường đế chế ngự ma độc trong máu.
Trong khoảnh khắc kiếm Ngư Trường đâm vào trái tim, anh mạnh mẽ luyện vòng Chu Thiên, hao tâm tổn sức tiêu tốn năng lượng, mạnh mẽ vận chuyển ma khi đến tụ tập trong trái tim. Đây cũng là nguyên nhân khiến vừa rồi anh trông đau khổ như vậy.
Một chiêu này vô cùng nguy hiểm, kiếm Ngư Trường không phải là vũ khí bình thường, nó là tiên khí nối danh ở Thiên Đô, được ghi tên trong ghi chép danh kiếm.
Ma khí tụ tập trong tim, nếu không thế loại bỏ ra ngoài sẽ nhanh chóng ăn mòn tâm trí, khiến anh rơi vào ma đạo trong nháy mắt.
May mắn là đã thành công.
Đầu ngón tay Lý Dục Thần gõ lên kiếm Ngư Trường, vẩy ra một chút máu đen.
Những giọt máu vẽ thành một vòng cung, lóe lên thứ ánh sáng kỳ dị dưới ánh mặt trời.
Đoàn Phù Dung đưa tay ra, đầu ngón tay bắn ra một luồng khí, đánh trúng một giọt máu.
Giọt máu ‘xì” một tiếng, tan thành mây khói.
“Huyết khí Thiên Ma!”
vẻ mặt Đoàn Phù Dung kinh hãi, lập tức hiểu được Lý Dục Thần vừa làm gì: “Vậy mà cậu lại mượn độc Ngư Trường tiêu diệt huyết khí Thiên Ma trong cơ thể!”
“Trả lại cho bà”.
Lý Dục Thần vung cổ tay, kiếm Ngư Trường nhanh chóng đâm ra, hóa thành một luồng ánh sáng rơi vào trong tay Đoàn Phù Dung.
“Đây là danh kiếm thiên cố, sao cậu lại không muốn?”
“Đây là kiếm của bà, cũng không phải của tôi”.
“Được, được, được!”, Đoàn Phù Dung liên tiếp nói ba chữ “được”: “Không tiếc mạng để đuổi ma là dũng cảm, nhìn thấy bảo vật quý hiếm mà không tham lam là trong sạch. Nếu cậu là đệ tử Mặc gia, hoặc có cự tử* chi tư. Đáng tiếng, thật đáng tiếc!”
*Học phái Mặc gia tôn xưng người có đạo hạnh đáng làm bậc thầy là cự tử. Phiếm chỉ người có thành tựu ưu việt và ảnh hưởng to lớn hoặc nhân vật có uy quyền về một phương diện nào đó.
“Đáng tiếc gì?”, Ân Oanh vừa tò mò vừa mong đợi nhìn Lý Dục Thần.
“Mặc gia đã hai ngàn năm không có cự tử!”, Đoàn Phù Dung thở dài: “Đáng tiếc cậu ta là con
Lý Dục Thần cười nói: “Bà không giết tôi sao?”
Đoàn Phù Dung hừ lạnh một tiếng: “Hừ, tôi không giết được cậu! Cậu cũng đừng hòng dựa vào chuyện này để nhục nhã tôi. Hai mươi năm trước, tôi thực sự đã chịu đủ nhục nhã rồi”.
Sau đó, bà ta lại nói với Ân Oanh: “Người Mặc gia coi trọng lời hứa, nếu con không thế giết cậu ta, vậy thì hãy giữ đúng lời hứa, đi cùng cậu ta
đi”.