Thấy Đoàn Phù Dung kích động như vậy, Lý Dục Thần hết sức đồng cảm với sự cực khổ, tình yêu và thù hận của bà ta.
“Thưa bà, có nói thêm nữa cũng chẳng được gì, để tôi chữa căn bệnh trầm kha cho bà trước, giúp bà lấy lại thị lực đã rồi tôi sẽ đi điều tra chân tướng, để bà được tận mắt chứng kiến, trả lại sự trong sạch cho nhà họ Lý, đồng thời cũng là lẽ công bằng cho nhà họ Đoàn”.
Ân Oanh nghe vậy mừng rỡ: “Cậu Lý có thể chữa khỏi bệnh mắt cho sư phụ tôi à?”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Có thể thử xem sao”.
Đoàn Phù Dung thở dài: “Chàng trai trẻ, cậu không cần phải mất công làm gì. Mắt của tôi bị Nguyệt Tiên Lăng làm mù, bà ta dùng ngân châm đâm thủng mắt của tôi rồi đổ thuốc độc vào đó, sau đó nhét vôi vào hốc mắt. Chẳng những toàn bộ mắt của tôi đã bị hỏng mà ngay cả dây thần kinh thị giác ở bên trong cũng đã chết rồi. Sư phụ tôi đã mời nhiều thầy thuốc nổi tiếng khắp thiên hạ nhưng không ai có thể chữa khỏi được cho tôi. Giờ đây, hai mươi năm đã trôi qua, nó lại càng không thể sáng lại được nữa”.
Ân Oanh nói: “Sư phụ, cậu Lý mới tới thủ đô nổi tiếng nhờ tay nghề chữa bệnh, đã thắng cả bác sĩ Bạch của Bách Thảo Đường. Gậu Lý là thần y, chưa biết chừng lại chữa khỏi được đấy ạ!”
Đoàn Phù Dung lắc đầu: “Ta cũng đã nghe nói chuyện đó rồi, bệnh nhân người Tây Tạng đó cũng bị mù, mặc dù cậu Lý đã chữa khỏi được bệnh cho cậu ta nhưng không chữa được mắt cho cậu ta, đúng không?”
Lý Dục Thần nói: “Tình huống của Tang Cát rất đặc biệt, không phải không thể chữa khỏi mắt cho cậu ấy mà là không cần thiết phải chữa”.
“Sư phụ cứ để cậu Lý thử một chút xem sao”, Ân Oanh khẩn cầu. Đoàn Phù Dung im lặng một lát, dường như trong lòng cũng dấy lên một chút
hy vọng: “Được, có thể thử chút xem sao nhưng nếu như cậu định mượn cớ này để làm nhục tôi thì tôi thà chết còn hơn!”
Lý Dục Thần không nói thêm gì nữa. Anh bước tới trước mặt Đoàn Phù Dung, cẩn thận quan sát tổn thương ở mắt và mặt.
Những vết sẹo ngoằn ngoèo như rết bò trên mặt đó dường như đang lặng lẽ nói lên những đau khổ mà bà ta đã trải qua suốt mấy chục năm nay.
“Bà Đoàn, mời bà ngồi xuống, hội tụ khí trong cơ thể vào thần mạch”.
Đoàn Phù Dung làm theo lời anh bảo, ngồi xuống đất, vận dụng tâm pháp để dẫn khí tới thần mạch.
Lý Dục Thần lấy ra mấy viên thuốc màu đen, nghiền nát chúng bằng ngón tay. rồi thoa đều lên mắt và mặt của Đoàn Phù Dung.
Đoàn Phù Dung cảm nhận được có thứ gì đó ấm áp bọc lấy toàn bộ khuôn mặt của mình. Theo dòng chảy của khí trong cơ thể, dược lực đi theo kinh mạch tới khắp toàn thân rồi đổ về thần mạch.
Bà ta chợt thấy toàn thân dễ chịu, tinh thần sảng khoái như thể ở trên chín tầng trời mát mẻ. Tác dụng của thuốc rất mạnh, từng tế bào trên người đều bừng lên sức sống mới, cả người như được sống lại một cuộc đời mới.
Lý Dục Thần tiện tay tách một tấm thép trên chiếc xe cũ, kéo nó thành sợi tơ, ngón tay vuốt nhẹ một cái, sợi tơ lập tức biến thành những cây châm nhỏ dài ngắn không đều nhau.
Tổng cộng có hai mươi tám cây kim châm đâm vào hai mươi tám huyệt vị trên người Đoàn Phù Dung.
Châm kim xong, anh nói: “Bà Đoàn, giờ tôi sẽ dạy cho bà cách vận khí, bà làm theo cách tôi dạy, vận khí bảy vòng lớn, sau đó tôi lại châm cứu tiếp cho bà”.
Anh dùng thần niệm truyền cách vận khí cho bà ta. Đoàn Phù Dung vận khí theo cách này. Bất tri bất giác đã vào đêm.
Bóng đêm nặng nề, rải rác những đốm sao, một vầng trăng mờ treo trên trời, ánh trăng chiếu xuống, phủ lên đống phế tích dưới đất một lớp vải sa.
Lý Dục Thần ngẩng đầu ngắm trăng, thất thần nhớ lại những gì Đoàn Phù Dung nói hôm nay.
“Cậu Lý”, Ân Oanh đợi một lúc lâu mới dám gọi anh: “Mắt của sư phụ tôi có thể chữa khỏi thật sao?”
Lý Dục Thần xoay người lại, trông thấy vẻ mặt mong chờ của Ân Oanh, anh cười đáp: “Yên tâm, có thể chữa khỏi”.
Ánh mắt của Ân Oanh lộ vẻ cảm kích, cô ta nhìn sư phụ đang ngồi gần đó, tập trung tĩnh tọa, trên đầu cắm đầy kim châm.
“Cậu Lý, tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?” “Chuyện gì?”
“Cậu... Tại sao cậu lại cứu sư phụ tôi? Bà ấy hận cậu như vậy, chỉ mong cậu chết đi, còn dùng kiếm Ngư Tràng đâm cậu nữa”.
Lý Dục Thần cười, nói: “Bà ấy hận tôi là vì bố tôi, bố tôi phụ lòng bà ấy nên tôi đành phải chấp nhận sự hận thù này”.
“Nhưng khi đó cậu còn chưa sinh ra, ân oán của thế hệ trước lại bắt cậu phải chịu, cậu không thấy ấm ức hay sao?”
“Không có gì đáng phải ấm ức cả, mọi cuộc gặp gỡ đều là duyên số, tôi tới trần thế chính là để cắt đứt những duyên trần này. Hơn nữa, dẫu có ấm ấm ức thì nỗi ấm ức của tôi có là gì nếu so với nỗi ấm ức mà sư phụ cô phải chịu chứ!”
“Cậu quả là một người tốt!”, Ân Oanh nói.
“Người tốt?”, Lý Dục Thần sửng sốt rồi cười buồn, lắc đầu: “Tôi không phải là người tốt, tôi cũng không muốn làm người tốt gì hết, tôi chỉ muốn những người bên cạnh mình được bình an, vui vẻ mà thôi”.
Ân Oanh cười nói: “Cậu lợi hại như vậy, tôi dùng nỏ Huyền Cơ còn không thể làm cậu bị thương, sư phụ dùng kiếm Ngư Tràng đâm vào tim cậu, cậu cũng không chết, đã vậy cậu còn biết y thuật, là một thần y, chẳng lế những người ở bên cạnh cậu còn không thể bình an, vui vẻ hay sao?”
Lý Dục Thần cười to, đáp: “Tôi còn tưởng sát thủ thì đều là người kín đáo, lòng dạ sâu xa. Tâm tư của cô đơn thuần như vậy, sao có thể làm sát thủ được? Cô thật giống cậu bảo vệ nhà tôi”.
“Ý cậu là Lý A Tứ à?”
"Ồ, cô biết A Tứ à?”
“Đương nhiên!”, Ân Oanh đắc ý nói: “Là một sát thủ đạt tiêu chuẩn, trước khi giết người, bắt buộc phải điều tra rõ ràng tình trạng của mục tiêu. Tôi đã điều tra nhà cậu rồi, đương nhiên là biết Lý A Tứ”.
“Hắt xì!”
Lý A Tứ hắt hơi một cái thật mạnh.
“Sao vậy A Tứ? Cậu bị cảm à?”, Ngũ Ngọc Xuân đang ngồi dựa vào người Lý A Tứ, cùng ngắm trăng với anh ta, lo lắng hỏi thăm.
“Không có gì, chẳng qua dái tai nóng bừng, chắc là có người đang nói gì đó sau lưng tôi”, Lý A Tứ nói.