Linh hồn của Lâm Mộng Đình bị đưa đi đâu? Anh ngồi xếp bằng xuống, cố gắng cảm ứng.
Trên người Lâm Mộng Đình có ma huyết của anh, chỉ cần anh chủ động kích hoạt ma tâm là có thể cảm nhận được.
Bốn phương đều có dấu vết còn sót lại, không thể xác định được linh hồn cô bay về hướng nào.
"A!"
Lý Dục Thần quát lớn một tiếng, kéo một Vu sư từ bên cạnh tế đàn tới, điên cưồng hét lên: "Nói! Thần các người hiến tế là ai? Ở đâu?"
Vẻ mặt Vu sư kia sợ hãi, không ngừng lắc đầu: "Không, không biết!" "Ha, xuống địa ngục đi!"
Hai tay Lý Dục Thần nắm lấy vai người này, xé thành hai nửa.
Sau đó anh lại bắt lấy một Vu sư khác.
Vẻ mặt của anh đã có chút vặn vẹo, trong mắt tràn ngập sát ý: "Nói, Thần các người hiến tế ở đâu?"
"Không, không biết..."
Vu sư còn chưa kịp nói xong, thân thể đã bị xé thành từng mảnh, một trận mưa máu theo tứ chỉ gấy vụn rải rác trên tế đàn.
"Nói! Ai trong các người nói? Nếu không ai nói, tất cả đều phải chết!"
Dân chúng quỳ rạp trên đồng hoang dã đều sợ ngây người.
Bọn nhìn thấy luồng ánh sáng phía chân trời, nhìn thấy Thần từ trên trời giáng xuống, lại đột nhiên giết Thần sứ, giết Vu sư, tiếp theo, còn muốn tàn sát bọn họ.
Nhìn Thần sứ bị đóng đinh trên cây cột, nhìn các Vu sư được người người tôn kính bị xé nát trước mắt, trong lòng mọi người đều dâng lên nỗi sợ hãi vô cùng.
Nỗi sợ hãi bao trùm vùng quê hoang vắng phía bắc.
Đàn cừu ở đẳng xa dường như cảm nhận được bất an, bắt đầu bỏ chạy tán loạn.
Lý Dục Thần chấn động, vội vàng cúi người ôm lấy Lâm Mộng Đình, vuốt ve khuôn mặt cô.
Làn da bị thiêu rụi trên mặt cô đã bắt đầu đóng vảy, bên trong đã sinh ra da non, nhưng như vậy khuôn mặt cô trông càng đáng sợ hơn, giống như một ác ma vừa mới bò từ địa ngục ra.
Nhưng trong mắt Lý Dục Thần lại tràn đầy dịu dàng, tay anh cũng dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve cô, sợ sẽ làm vỡ vài vết vảy, khiến cô đau đớn.
“Mộng Đình!”, anh nhẹ nhàng gọi.