Chị Mai nhìn Lý Dục Thần một cái, nói: “Gọi vậy cũng được đó, dù sao cậu cũng là ông chủ của tập đoàn Kinh Lý, toàn bộ quán Giang Hồ đều là của cậu”
Lý Dục Thần cảm thấy có gì đó sai sai, chợt nghe A Đông hỏi: "Bà chủ, trưa nay ăn gì?"
Chị Mai nói: “Ông chủ tới đây, cậu nấu mấy món sở trường nhất của cậu đi.
Lý Dục Thần còn chưa kịp uốn nản xưng hô của A Đông, A Đông đã vui vẻ quay lại phòng bếp.
“Dục Thần, găn đây tôi cảm thấy rất hoảng hốt, nhất là lúc luyện công, cảm giác này lại càng rõ rằng hơn, có phải tôi đã luyện sai ở đâu đó rồi không?”", chị Mai hỏi.
Lý Dục Thần ngạc nhiên nhìn bà ta, dùng thần thức kiểm tra rồi bắt mạch, cảm nhận chân khí đầy tràn trong cơ thể.
“Chị Mai, gần đây chị luyện công phu gì vậy? Sao lại kỳ lạ như thế?”
“Còn luyện gì nữa? Chẳng phải chính là mấy thứ của Lan Môn và những cái cậu dạy tôi hay sao”, chị Mai liếc anh một cái, đôi mắt đưa tình.
Lý Dục Thần giật mình, sực hiểu ra, cười lắc đầu:
“Chị Mai, mị thuật của chị càng ngày càng lợi hại!"
“Không phải cậu bảo nó tên là Nhiếp Hồn Thuật hay sao, sao lại gọi là mị thuật, khó nghe quát”, chị Mai trách móc rồi lại thấy bản thân buồn cười, bèn che. miệng cười rồi hỏi: “Chuyện này thì liên quan gì tới việc tôi thấy hoảng hốt?"
“Có phải chị đang luyện tập bằng long hồn không?”
“Đúng vậy, sao thế?”
“Chị kể cho tôi nghe xem chị luyện như thế nào đo."
“Còn luyện như thế nào được nữa? Tôi dùng Thất Bảo Hàng Long Tráo, dựa theo khẩu quyết Nhiếp Hồn Thuật để luyện thôi!”
“Đúng vậy, tu vi và cảnh giới của chị vẫn còn chưa đủ mạnh để hàng phục long hồn nhưng dưới sự hỗ trợ của Thất Bảo Hàng Long Tráo thì chị có thể khống chế được long hồn, nhờ vậy mà Nhiếp Hồn Thuật của chị vượt quá tu vi của chị, đạt tới một mức độ mà đáng lẽ ra chị không thể đạt tới. Mà mức độ này đáng lẽ ra phải tới cảnh giới Tiên Thiên mới có thể có. Muốn lên tới Tiên Thiên thì phải độ lôi kiếp, cảm giác hoảng hốt mà chị cảm thấy là dấu hiệu độ kiếp sắp tới”
“Gì cơ? Tôi sắp độ kiếp à?”, chị Mai kinh hãi hỏi.
Tâm linh của Lý Dục Thần chao đảo, trong lòng thầm gật đầu, quả nhiên Nhiếp Hồn Thuật này đã có thành tựu rất cao, tâm thần anh đã độ kiếp hai lần, vậy mà vẫn còn hơi dao động, người bình thường làm sao có thể chịu nổi?
E là chỉ mới nghe giọng của bà ta thôi đã say rồi.
Anh trông thấy con chó vàng ngoài cửa ngẩng đầu lên nhìn vào trong nhà, ánh mắt như thể có ý khinh thường.
“Chị Mai, con chó này ở đâu ra vậy?, Lý Dục Thần hỏi