Lý Dục Thần nếm thử, quả nhiên hương vị không tồi, mặc dù vẫn thua sư phụ Vinh nhưng vẫn xứng đáng được đánh giá là ngon cho dù được bán ở bất kỳ tiệm cơm nào.
"A Đông, cậu là người ở đâu?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Không biết", A Đông nói.
“Sao lại không biết?”
"Tôi đi ăn xin lang thang từ nhỏ, không có chỗ ở cố định”.
Lý Dục Thần chỉ vào con chó gác cửa, hỏi: “Nó là chó cậu nuôi à?”
A Đông gật đầu.
"Ở đâu ra vậy?”
“Nhặt được".
“Nhặt được ở đâu?"
“Không nhớ”, A Đông nói: "Tôi nhặt được nó từ hồi còn rất nhỏ, khi đó không phải chỉ có một con mà là cả một đàn chó cùng với một đám bạn, chúng tôi cùng đi
lang thang xin cơm với nhau” “Sau đó thì sao?"
“Có mấy con chó bị người ta đánh chết, có mấy con thì bị lực lượng trật tự đô thị bắt, cuối cùng chỉ còn lại A Tây. Sau đó, tôi bị người ta đánh suýt chết, chính A Tây đã lôi tôi ra khỏi đống thi thể, nhờ vậy mà tôi mới sống sót"
“Tại sao cậu lại bị người ta đánh?”
“Bọn họ nói tôi chiếm địa bàn của bọn họ".
“Địa bàn ăn xin à?"
A Đông gật đầu: “Đúng vậy”.
Lý Dục Thần chợt nhớ tới buổi tối anh đi chữa trị cho Đoàn Phù Dung cũng đã được nghe Ân Oanh kể. một câu chuyện tương tự.
“Cậu có biết một cô bé ăn mày tên là Ân Oanh không?”
A Đông sửng sốt, mắt dường như sáng lên nhưng rồi lại nhanh chóng mông lung trở lại, anh ta lắc đầu: “Tôi không nhớ, nhiều chuyện xảy ra trước khi bị đánh tôi đều không nhớ nổi”.
Lý Dục Thần gật đầu, đột nhiên hỏi: “Nếu như có người muốn mua A Tây thì ra giá bao nhiêu thì cậu chịu bán?”
A Đông lắc đầu: "Không bán”
“Bao nhiêu tiền cũng không bán?”
“Không bán."
A Đông chỉ nói hai chữ này, ngắn gọn, đanh thép, không chữa cơ hội thương lượng.
“Nếu như người mua là tôi thì sao?", Lý Dục Thần hỏi.
Chị Mai kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần, không hiểu anh có ý gì. Bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, bà ta ngạc nhiên nhìn A Tây ngoài cửa.
A Tây vẫn năm co quắp ở đó.
Lý Dục Thần cười, không nói tiếp chủ đề này nữa.
Dù sao hiện tại anh cũng không có thời gian, chờ đi Nam Dương về rồi nói sau.
Nhấc tới chuyện đi Nam Dương, chị Mai hỏi Lý Dục Thần: “Cậu có cần tôi đi với cậu không?”
Lý Dục Thần nói: “Không cần, tôi dẫn anh Mã Sơn theo là đủ rồi”.