Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1062




Đây là lần đầu tiên Mã Sơn ngồi khoang thương gia, hai người đều là tay mơ, ngay cả chỉnh lưng ghế thế nào cũng không biết.

Cô tiếp viên hàng không kia cũng thật là, không biết là do nhận ra bọn họ mới ngồi khoang thương gia lần đầu hay là thấy bọn họ đẹp trai mà cực kỳ nhiệt tình hỏi han, khiến bọn họ không biết phải làm sao, suýt thì tưởng là mình đang ngồi máy bay riêng.

Mặc dù chuyến bay chỉ kéo dài hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi nhưng trên máy bay vẫn có cơm trưa cho hành khách. Cô tiếp viên hàng không đi hỏi lăn lượt từng người. Tới chỗ Mã Sơn và Lý Dục Thần, cô ta còn cố ý giới thiệu kĩ càng hơn về đồ ăn trưa nay, chu đáo hỏi xem bọn họ có yêu cầu đặc biệt gì không.

Mã Sơn chỉ hỏi một câu: “Bao nhiêu một suất?" Lời này khiến nhiều người trong khoang máy bay buột miệng bật cười, kể cả cô tiếp viên hàng không kia. 'Đương nhiên hầu hết chỉ là những tiếng cười thiện ý, ai mà chẳng có lần đầu đúng không?

Nhưng vẫn có một tiếng trào phúng chanh chua nghe cực kỳ chối tai.

Mã Sơn rất bất mãn trừng mắt nhìn về phía người phụ nữ ngồi bên cạnh. Người phụ nữ này lại càng cười tỏ ý khinh miệt hơn.

“Thần thức của Lý Dục Thần có chút động tĩnh, anh quay đầu nhìn lại đẳng sau, trông thấy một người phụ nữ trẻ tuổi khác đang nhìn mình.

Bốn mắt nhìn nhau, người phụ nữ mỉm cười với anh.

Lý Dục Thăn luôn cảm thấy ánh mắt này rất quen, đã từng gặp ở đâu đó rồi.

...

Nhà họ Tra ở thành phố Hải.

Tra Võ Anh ngồi trước bàn đọc sách, cầm cây bút lông trong tay, trên bàn trải giấy tuyên, nghiên mực đã được mài sẵn mực, nhưng ông ta lại không viết một chữ nào, cứ thế cầm bút, trong lòng chất đầy tâm sự.

Tra Minh Huy bước tới gọi: “Bố gọi con à?”

Tra Võ Anh vẫn ngồi bất động như tượng, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Con có biết chuyện Lý Dục Thần tới Hương Giang không?”

“Biết ạ”, Tra Minh Huy nói: “Anh ta mới vừa lên máy bay, người của con đã tận mắt thấy anh ta lên máy bay rồi”.

“Vậy con có biết anh ta tới Hương Giang làm gì không?"


"Ý bố là tên họ Lý đó tới Hương Giang là để nhằm vào chúng ta?”, Tra Minh Huy kinh ngạc hỏi.

“Nói con không có đầu óc thì con đúng là không có đầu óc thật”, Tra Võ Anh tức giận: “Nếu Lý Dục Thần muốn nhằm vào nhà họ Tra chúng ta thì liệu con có còn có thể đứng đây nói chuyện được không?"

“Vậy ý bố là sao?”

“Bố lo là lần này bão lớn sẽ đổ bộ vào Nam Dương, gây ảnh hưởng lớn tới sản nghiệp của chúng ta."