“Không lọt vào bảng?”
“Cách thức tổ chức bang phái giang hồ của Hoa Hạ quá lỏng lẻo, không được tổ chức chặt chẽ, không có kỷ luật nghiêm khắc, dựa vào mấy điều răn dạy từ thời xưa để duy trì tổ chức, dạng bang phái như vậy không phù hợp làm nhiệm vụ đặc biệt”.
Lý Dục Thần không ngờ ở trong mắt nữ sát thủ này, Cát môn lại kém cỏi như vậy. Thế nhưng nếu chỉ xét riêng về thực lực thì Ân Oanh mạnh hơn cô ta rất nhiều, chẳng qua phương pháp giết người quả thực không bằng cô ta. Chẳng hạn như Ân Oanh không hề nghĩ tới chuyện lợi dụng máy bay làm công cụ ám sát, khiến mấy trăm người vô tội chết theo.
Thích khách của Hoa Hạ bắt đầu từ Mặc gia đều đề cao tỉnh thần hiệp nghĩa, không giết người chỉ vì lợi ích đơn thuần, cho nên mới có sự bi tráng “Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, trắng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn", có sự hào hùng “Tam bôi thổ nhiên nặc, ngữ nhạc đảo vi khinh”. Thái Sử Công viết “Sử ký" còn dành riêng một thiên để viết “Thích khách liệt truyện". Đây là chuyện có một không hai trong lịch sử, chỉ có thích khách Hoa Hạ có tỉnh thần hiệp nghĩa nên mới có tư cách được lưu danh sử sách.
“Nói tiếp đi, trụ sở chính của tổ chức của các cô ở đâu? Thành viên gồm những ai? Ai chịu trách nhiệm liên lạc với người treo thưởng?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Thật đáng tiếc, tôi không biết những chuyện anh hỏi”, người phụ nữ nói: “Tôi nói rồi, tổ chức Mạt Nhật rất nghiêm ngặt, ngoại trừ lãnh tụ có toàn bộ thông tin chi tiết về các thành viên ra, giữa các thành viên đều là sự liên hệ một chiều. Biệt danh của tôi là Môi Đỏ, người liên lạc của tôi là Rắn Độc, nhiệm vụ giết anh là Rần Độc giao cho tôi. Sau khi tôi chết, nhiệm vụ giết anh sẽ do anh ta thực hiện”
Lý Dục Thần nhíu mày, hỏi: "Rân Độc ở đâu?”
“Tôi không biết, chỉ có điều tôi vừa báo tin hoàn thành nhiệm vụ với anh ta rồi, chắc là anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng champagne ở Hương Giang chờ tôi”
“Thủ lĩnh của các cô là ai?”
“Tôi chỉ biết biệt danh của người này là Sata”.
Thấy Lý Dục Thần không hỏi gì nữa, cô ta biết “ngày tàn" của mình sắp tới. Cô ta ngẩng mặt lên, nhìn đám mây trên bầu trời.
Lý Dục Thần vung nhẹ tay.
Người phụ nữ chậm rãi ngã xuống, mặt không lộ vẻ sợ hãi, bi thương, trái lại còn nở nụ cười như được giải thoát.
Môi cô ta lóe sáng dưới ánh mặt trời, quả nhiên giống như biệt danh của cô ta, đỏ tươi như đang hôn tạm biệt thế giới này.