“May cứu tôi", Jamison đau đớn la lên.
Anh ta có thể chịu đựng việc bị đao chém, rìu chặt, cắt đứt gân cốt nhưng cơn đau khi nọc độc ngấm vào xương thì ngay cả người điều chế ra nó là anh ta cũng không thể chịu nổi.
Nhất là khi anh ta biết rõ trong túi của mình có thuốc giải.
“Mau lên, đưa thuốc giải cho tôi”, anh ta chỉ tay về phía chiếc túi của mình.
Lý Dục Thần vẫn đứng yên không nhúc nhích, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Ai sai anh tới giết tôi?”
“Không... Tôi không biết... Là tổ chức... Là tổ chức nhận đơn, phân công tôi... Mau cứu tôi... Thuốc giải.."
“Tổ chức gì?”
“Mạt Nhật..."
“Trụ sở ở đâu?"
“Không... Không biết”.
“Thủ lĩnh là ai?"
“Satan."
“Satan là ai, ở đâu?”
“Không, tôi không biết, chúng tôi chỉ liên lạc một chiều."
Lý Dục Thần gật đầu, xem ra Môi Đỏ không lừa anh.
Anh cầm túi của Jamison lên, lục ra được một lọ thuốc: "Là cái này à?”
“Đúng, chính là nó!", ánh mắt .Jamison lóe lên niềm hy vọng.
“Tôi hỏi lại lần nữa, Satan là ai, ở đâu? Nếu như anh vẫn trả lời là không biết, vậy thì tôi sẽ ném lọ thuốc này xuống biển”.
Lý Dục Thần đi lại chỗ cửa sổ sát đất, mở một khe cửa sổ ở góc ra, gió lùa vào phòng kêu ù ù.
Da Jamison dần nát rữa, vết thối rữa lan rộng ra rất nhanh.
Anh ta nhớ tới tình trạng thê thảm của những người từng bị mình hạ độc, trong lòng ngập tràn sợ hãi
“Tướng.. tướng quân!", anh ta lo lẳng nói: “Tướng quân biết, chỉ có tướng quân có thể tìm được Satan!”
“Tướng quân là ai?"
“Ông ta là cấp trên của tôi, là vị vua không ngai ở Tam Giác Vàng”.
Toàn thân Jamison đều đang thối rữa, anh ta ôm chút hi vọng cuối cùng, nhìn lọ thuốc trong tay Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần gật đầu, ném lọ thuốc ra ngoài cửa sổ.
Lúc rời khỏi khách sạn Bốn Mùa, Lý Dục Thần nhận được cuộc gọi của Mã Sơn, bọn họ đã được cứu, đưa tới sân bay gần Sa Huyện, đang đợi lên máy bay, mấy tiếng nữa sẽ tới Hương Giang.
Lý Dục Thần càng thêm tò mò, rốt cuộc Satan là thần thánh phương nào mà trùm buôn thuốc phiện lớn nhất châu Á lại chịu nghe lệnh của ông ta.
Có lẽ, Mạt Nhật không chỉ đơn giản là một tổ chức sát thủ.
Còn mấy tiếng nữa Mã Sơn mới tới Hương Giang Lý Dục Thần đi dạo ở khu bến tàu Trung Hoàn, ngắm cảnh cảng Victoria, cảm thấy nhàm chán, bèn nghĩ tới dị ngôn của Môi Đỏ.