Miêu Nhẫn Đức bị thương, từ dưới đất bò dậy, chắp tay với Mã Sơn, không còn mặt mũi chào Lý Cửu An, chỉ nói mỗi một câu: "Xin phép!"
Rồi vội vàng bỏ đi.
Chuyến này, hai anh em nhà họ Lý thực sự trợn tròn mắt.
Mã Sơn đứng đó, hai tay chống nạnh như một vị ác thần, ánh mắt như điện liếc nhìn những người giàu có ở Hương Giang.
Những người bị anh ta nhìn đều cúi đầu xuống như học sinh tiểu học phạm lỗi ở trên lớp.
Mã Sơn quay đầu nhìn anh em nhà họ Lý: "Hiện tại còn dám nói là trên đời này chỉ có một nhà họ Lý, Hương Giang các cậu nữa không?”
Mặc dù Lý Cứu An bị gãy chân rất đau nhưng anh ta vẫn không sợ, lạnh lùng nhìn Mã Sơn, nói: “Công phu của anh không tệ, nhưng nếu anh nghĩ là dựa vào chút bản lĩnh này mà có thể khiến nhà họ Lý khuất phục thì anh sai rồi. Cứ chờ đó mà xem, anh sẽ phải trả giá đắt vì chuyện ngày hôm nay!"
“Trả giá đắt?”, Mã Sơn cười to: “Tôi có thể giết cậu ngay bây giờ, vậy mà cậu còn bàn về cái giá đắt phải trả với tôi à?”
“Anh dám!, Lý Cửu An trợn mắt nhìn Mã Sơn: “Nếu anh dám động tới tôi, tôi sẽ cho cả nhà anh chết hết!”
Mã Sơn không ngờ Lý Cửu An lại là một kẻ cứng đầu như vậy.
Nhưng lời kiểu này chỉ dọa được người khác, không dọa nổi Mã Sơn. Bởi vì cả nhà anh ta chỉ có ba người là anh ta, Đinh Hương và Lý Dục Thần.
Anh ta cười to, bước tới trước mặt Lý Cửu An, nói: “Này nhóc, người Hương Giang các cậu đều thích chết tới vậy à?"
Nguyễn Hướng Đông vội vàng chạy tới, ngăn Mã: Sơn lại, vội vàng la lên: “Cậu Mã Sơn, cậu nghe lời tôi, oan gia nên giải không nên kết, chuyện này giao cho tôi xử lý được không?"
Mã Sơn rất thích Nguyễn Hướng Đông, cũng hiểu ông ta đang lo lắng điều gì. Anh ta ngẩng đầu nhìn Lý Dục Thần, thấy Lý Dục Thần không tỏ thái độ gì bèn nói: “Được thôi, Nguyễn gia, nể mặt anh, tôi tha cho cậu ta. Có điều nếu cậu ta còn dám nói hươu nói vượn thì đừng trách tôi không khách khí!"
Mã Sơn nói xong, đứng dậy, đi lại chỗ Lý Dục Thần, nói: “Dục Thần, chỗ này tẻ nhạt quá, chúng ta đi thôi.”
Lý Dục Thần gật đầu, đi về phía Hà Quảng Chí.
Hà Quảng Chí liếc nhìn “Loạn Quyền Mã Sơn” đứng sau lưng Lý Dục Thần, cười to một tiếng, nói: “Ai chán sống rồi hay sao mà lại đám chặt chém anh Lý chứ? Nếu anh Lý muốn đi chơi thì tôi có thể đi cùng anh”
“Bao giờ cậu Hà về?”
“Anh có thể gọi tôi bất cứ lúc nào. Ngày mai thì sao?”
“Nghe nói Hào Giang là tòa thành không có ban đêm, cảnh đêm đẹp không đâu sánh bằng, chỉ bằng tranh thủ đang có hứng hãy đi luôn đi, chơi chán thì về”