Lý Dục Thần lại nhớ đến lời Minh Bộc nói: Nhà họ Lý cất giấu thứ không nên cất giấu, lấy người không nên lấy.
Nguyên Định Nhất cũng từng nói một câu tương tự.
Người không nên lấy, tất nhiên là chỉ mẹ của anh, Cung Lăng Yên.
Thứ không nên giấu, trước đây anh đoán là thiên hồn bích.
Thiên hồn bích là món đồ ẩn chứa sức mạnh tuyệt đối?
Nghĩ thôi đã cảm thấy vô lý.
Viên ngọc ấy lấy đâu ra sức mạnh tuyệt đối, làm thế nào để dựng nên một triều đại?
Nguyên Định Nhất đã nói, thiên hồn bích là thánh vật tiếp dẫn Thiên Ma.
Nếu nhìn từ góc độ ấy, nó đích xác có được sức mạnh đáng sợ, nhưng nếu vậy thì chẳng phải có nghĩa là vương triều Lý Đường là vương triều Thiên Ma, thành lập bằng cách mượn sức mạnh Thiên Ma?
Như vậy thì không chỉ tâm lý không chấp nhận được, mà về mặt đạo đức cũng khó thể chấp nhận.
Nếu vương triều nhà họ Lý là vương triều Thiên Ma, Ma giáo không nên tấn công nhà họ Lý, mà phải cung phụng nhà họ Lý mới đúng.
Lý Ngôn Thành gật đầu nói: "Nhất định là có nguyên nhân này. Nguy cơ của nhà họ Lý qua các đời đều có liên quan đến nó. Vì thế món đồ ấy cực kỳ quan trọng, cháu nhất định phải bảo vệ nó cẩn thận!"
Ông cụ lại nhắc nhở Lý Dục Thần, ánh mắt cực kỳ bức thiết
Lý Dục Thần nhìn ông cụ, nói: “Không dối gạt bác, cháu biết chút y thuật, bác vẫn còn khỏe mạnh lắm, chăm sóc cẩn thận là có thể sống rất thợ'.
Lý Ngôn Thành cười to: "Đừng an ủi bác, già rồi tức là già rồi, đời này có gì chưa thấy đâu, chuyện duy nhất không yên lòng chính là nhà họ Lý phục hưng”
"Bác yên tâm, bác sẽ được nhìn thấy”, Lý Dục Thần nói.
Lý Ngôn Thành gật đầu, đột nhiên ông cụ nghĩ đến cái gì, bèn hỏi: TÀ đúng rồi, cháu đến Hào Giang làm gì? Bác và Hà Gia Xương là bạn bè, cháu có cần ta chào hỏi trước không?”