Chương 174: Cảm động
“Chẳng phải cháu đã kê đơn thuốc rồi ư, mọi người không cho cậu ấy uống thuốc đúng giờ sao?”
Nghiêm Tuệ Mẫn khổ sở nói: “Dục Thần, dược liệu trong đơn thuốc của cậu cũng thật khó tìm, thời gian gấp gáp, lại thêm nhà họ Lâm gặp khó khăn, nhà họ Viên đã lên tiếng, ai giúp đỡ nhà họ Lâm, chính là đối đầu với nhà họ Viên. Bây giờ, cho dù có thể tìm được dược liệu, bọn họ cũng không dám bán cho chúng tôi”.
“Được rồi, chuyện này giao cho cháu”, Lý Dục Thần nói: “Dù sao đơn thuốc đó cũng là kê tạm thời, cháu muốn đổi đơn thuốc cho Tiểu Vân”.
Lý Dục Thần suy nghĩ, bây giờ nhà họ Lâm không làm được việc gì, chỉ có thể giao cho người bên ngoài đi làm.
Anh bèn gọi điện cho Thái Vĩ Dân.
“Cậu Lý?”, Thái Vĩ Dân vô cùng bất ngờ.
“Tôi muốn tìm một số dược liệu, chốc nữa tôi gửi đơn thuốc cho anh, anh mau chóng giúp tôi tìm đầy đủ”, Lý Dục Thần không nhiều lời, thẳng thắn dứt khoát, nói với giọng gần như ra lệnh.
Thái Vĩ Dân ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, dường như đang do dự điều gì.
Lý Dục Thần cũng không vội.
Anh chờ đợi Thái Vĩ Dân tỏ thái độ.
Mười giây sau, cuối cùng Thái Vĩ Dân lên tiếng: “Được, cậu Lý, cậu gửi qua đây, tôi đi làm ngay”.
Nói xong rồi dừng một chút: “Cậu Lý, tôi nghe nói nhà họ Viên đã công bố treo thưởng khắp nơi, muốn lấy mạng của cậu, cậu phải cẩn thận đấy”.
“Một trăm triệu?”
Là nhân vật có tiếng vang trên giang hồ, đương nhiên ba người của quán cơm Thân Dân cũng nghe nói chuyện treo thưởng khắp nơi.
“Lý Dục Thần mà nhà họ Viên treo thưởng, thực sự là Tiểu Lý Tử của quán chúng ta ư?”
Sư phụ Vinh tỏ vẻ mặt không thể tin nổi.
Ông chủ Vương cười ha ha nói: “Không ngờ Tiểu Lý Tử đáng tiền như vậy, giá trị một trăm triệu làm việc ở cửa hàng chúng ta một tuần, vậy mà chúng ta lại không biết!”
“Rốt cuộc tên nhóc này đã làm gì, khiến nhà họ Viên bỏ nhiều tiền như vậy để giết cậu ta?”
“Chắc chắn là gian lận cá cược rồi, nếu không, còn có thể làm gì?”
“Chẳng trách bỏ trốn rồi, mấy hôm nay cũng không thấy bóng dáng đâu”.
“Tên nhóc này đúng là giỏi, dám đến nhà họ Viên gây chuyện. Có thể khiến nhà họ Viên treo thưởng một trăm triệu chắc chắn đã thắng không ít!”
“A Mai, hay là chúng ta bắt tên nhóc đó rồi đi lĩnh thưởng đi?”, sư phụ Vinh nói.
Ông chủ Vương cũng cười hi hi nói: “Đúng thế, một trăm triệu đấy!”
Tiểu Dương chuyển nhanh con dao thái trên tay, kích động nói: “Sư phụ, một trăm triệu, đủ cho chúng ta tiêu mấy năm rồi phải không?”
Sư phụ Vinh đập cái thìa lên đầu cậu ta: “Không biết gì thì đừng nói, với cái kiểu hài lòng với hai chiếc móng lợn một ngày của cậu, một trăm triệu đủ cho cháu của cậu dưỡng lão đấy”.
Chị Mai từ nãy vẫn không nói gì, hếch miệng về phía bên ngoài: “Cậu ta đến rồi, các người đi lĩnh thưởng đi”.
Thì thấy Lý Dục Thần đẩy cửa đi vào.
Mấy người cùng ngẩn người.
Nhất thời không biết phải tiếp tục thế nào.
Vẫn là ông chủ Vương biết ăn nói, cười ha ha đứng lên, rót chén trà cho Lý Dục Thần.
“Tiểu Lý à, mấy hôm nay đi đâu đấy?”
Lý Dục Thần nhìn chị Mai một cái, nói: “Xảy ra chút chuyện. Mọi người chưa đi, tôi thực sự rất vui”.
Sư phụ Vinh nói: “Có một trăm triệu như cậu ở đây, chúng tôi làm sao nỡ đi. Hôm nay cậu mang tiền đến cho chúng tôi đấy hả!”
Ông chủ Vương cũng cười nói: “Đúng thế, chốc nữa trói cậu lại, đưa đến Tiền Đường”.
Lý Dục Thần biết ông ấy đang nói gì, chỉ cười trừ.
Chị Mai hỏi: “Rốt cuộc cậu đã làm gì, nhà họ Viên treo thưởng nhiều như vậy để lấy mạng của cậu?”
“Cũng không có gì, chỉ giết một người, nghe nói là con trai của gia chủ nhà họ Viên”, Lý Dục Thần nói nhẹ như không.
Chị Mai sợ giật mình: “Ông cả nhà họ Viên hay là ông hai nhà họ Viên?”
“Viên Quốc Thành, chắc là ông hai”.
Sư phụ Vinh và ông chủ Vương cũng đều ngẩn người.
Nhà họ Viên ở Tiền Đường, là gia tộc trong top ba của Tiền Đường đó.
Ngoại trừ nhà họ Tiền và nhà họ Cao, ai dám chọc?
“Vậy cậu còn không chạy đi?”, chị Mai tỏ vẻ mặt lo lắng: “Cậu còn đến đây làm gì?”
Lý Dục Thần nói: “Không sao, chỉ là nhà họ Viên nhỏ bé mà thôi”.
“Cậu…”
Nghe khẩu khí của Lý Dục Thần, chị Mai tức đến không để đâu cho hết.
“Cậu biết thế lực của nhà họ Viên lớn đến mức nào không? Bọn họ muốn giết cậu, dễ dàng như bóp chết một con kiến”.
Vẻ mặt của chị Mai đầy quan tâm, khiến Lý Dục Thần rất cảm động.
Ông chủ Vương và sư phụ Vinh ngoài miệng nói muốn bắt anh đi lĩnh thưởng, nhưng ánh mắt nhìn anh lại có sự lo lắng chân thành.
Lý Dục Thần cảm thấy sư phụ Vinh nói cùng có lý.
Đối với người bình thường, tiền, đúng là thực dụng nhất, cũng là vũ khí mạnh nhất.
Tiếc là anh không phải là người bình thường.
“Chị Mai, sư phụ Vinh, ông chủ Vương”, Lý Dục Thần nói: “Hôm nay tôi đến, là muốn đến cảm ơn mọi người, nhiều ngày nay, cảm ơn mọi người đã chăm sóc tôi và Đinh Hương”.