“Tôi không sao”, Hứa Quốc Lập cần răng nói: “Vết thương cũ tái phát thôi ấy mà”.
Lý Dục Thần biết ông ấy muốn dì Tình yên tâm, bèn nói: “Chú ngồi yên đừng nhúc nhích”.
Sau đó dùng chân khí truyền qua quan huyệt ở đầu gối rót vào cơ thể Hứa Quốc Lập, cũng liên tục điểm vào các huyệt
như Túc Tam Lí, Lăng Tuyền, Âm Cốc, Trúc Tân, Thừa Sơn.
Ban đầu, khi chân khí vừa vào người, miệng vết thương bỗng trở nên đau hơn khiến Hứa Quốc Lập không thể nhịn nổi.
Nhưng ông ấy vẫn cố nén, chẳng rên lấy một tiếng. Chỉ cắn chặt răng, trán rịn ra một lớp mồ hôi mịn.
Một lát sau, đau đớn giản bớt, đùi chìm trong cảm giác. ấm áp, cực kỳ thoải mái.
Lý Dục Thần nói: “Xương gãy đã được nối liền, nhưng mấy ngày tới tốt nhất không nên cử động, nghỉ ngơi khoảng một tuần là ổn rồi”.
Hứa Quốc Lập thử nhấc chân, cảm thấy hết sức bất ngờ: “Chú cứ tưởng cái chân này đã phế rồi chứ, không ngờ nó lại khỏi được? Tiểu Lý, cháu là Hoa Đà tái thế hả!”
Dì Tình cũng luôn miệng cảm ơn.
Dương Tùng bên cạnh lại đầy khiếp sợ. Lúc nấy anh ta cũng nhận ra chân của Hứa Quốc Lập chắc chăn đã gãy, chỉ chạm vào vài cái là lành ngay được ư?
“Tạm thời khoan cảm ơn cháu đã”, Lý Dục Thần nói: “Vết thương cũ của chú ở đó quá lâu, rất khó hồi phục lại như cũ. Người ra tay quá độc ác, cố tình chạm vào vết thương đó của chú vốn muốn phế bỏ nó đi”.
“Ai?”, Mã Sơn siết chặt nắm đấm: “Ai làm?”
“Chính là người phụ nữ nuôi chó đó, chú đuổi theo, muốn nói chuyện bồi thường. Kết quả người ta gọi thêm người tới đánh chú”, Hứa Quốc Lập nói: “Cũng do tuổi tác chú cao rồi, nếu là hai mươi năm trước thì chú thèm sợ chúng nó chắc?”
Lúc này, cửa phòng mở ra, vài người bước vào, đi đầu là một người phụ nữ mặc sườn xám, trong tay còn cầm cây quạt ngà voi.
Sau lưng là một người đàn ông mặc tây trang.
Lý Dục Thần còn tưởng đây là người nuôi chó, nhưng thấy Dương Tùng chào hỏi người đó thì mới biết đó là chủ của câu lạc bộ này.
“Tổng giám đốc Quan, chuyện này là thế nào?”, Dương Tùng hỏi.
“Tổng giám đốc Dương, xin lỗi, tôi không biết ông ấy là bảo vệ bên khách sạn của anh. Người bị đánh ở câu lạc bộ chúng tôi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Thế này đi, tiền thuốc men, chỉ phí dưỡng bệnh và tiền công đều do tôi chỉ trả, mặt khác tôi còn bồi thường thêm năm mươi ngàn phí tổn thất tinh thần, anh thấy được không?”
Mã Sơn nói: “Đánh người, bồi thường ít tiền thế là xong hả? Có tiền ghê gớm lắm chắc? Gọi kẻ đánh người tới đây cho tôi!”
Dương Tùng khẽ nhíu mày, trông không muốn đắc tội với người phụ nữ trước mắt cho lắm.
“Tổng giám đốc Quan, tiền thì không cần đền, ai đánh người thì gọi kẻ đó ra đây nói chuyện đi”, Dương Tùng nói.
Có thể thấy tổng giám đốc Quan gì đó không để Mã Sơn vào mắt, chỉ đáp lời Dương Tùng, mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Dương, người bị đánh trên địa bàn của tôi, kẻ đánh người cùng là khách của tôi, để tôi chịu trách nhiệm cũng là chuyện thường tình. Nếu anh vẫn không hài lòng với điều kiện của tôi thì chúng ta có thể bàn”.
Dương Tùng vội vàng nói: “Cũng không phải là không hài lòng. Nhưng người của tôi bị họ đánh, con gái tôi bị chó người đó cắn, nếu một câu xin lỗi cũng không có thì hơi quá đáng”.
Tổng giám đốc Quan lắc đầu: “Muốn họ xin lỗi thì e là hơi khó. Tổng giám đốc Dương, tôi nói câu thật lòng, người đó anh đắc tội không nổi đâu”.
Dương Tùng im lặng.
Dù gì anh ta cũng là tổng giám đốc của một khách sạn, cũng là người có uy tín và danh dự, nhưng so với Quan Nhã Lệ thì thua kém không chỉ là một ít. Đừng thấy câu lạc bộ này nhỏ mà lầm, thân phận Quan Nhã Lệ là không tầm thường.
Quan Nhã Lệ đã nói vậy, thì đối phương chắc chản là người có lai lịch lớn.
Lý Dục Thần đi tới ngăn trước mặt Mã Sơn đang nổi giận đùng đùng, có thể đánh người bất kỳ lúc nào, nói:
“Bà chủ họ Quan đúng không, chúng tôi cũng không muốn làm ầm lên, thế này đi, tôi đưa ra vài điều kiện nhé”.
“Ha ha, được, anh nói nghe xem”.
Quan Nhã Lệ cười khinh miệt, nghĩ Lý Dục Thần sẽ đòi thêm tiền.