Lý Dục Thần trở về sắp xếp một chuyện rồi đi theo Phùng Thiên Minh tới thành phố Cô.
Ngay trước khi khởi hành một ngày, Mã Sơn gọi điện báo với anh Thái Vĩ Dân đã xảy ra chuyện.
Bây giờ Thái Vĩ Dân là thuộc hạ trung thành của Lý Dục Thần, làm rất nhiều chuyện, nhất là những chuyện trong góc tối không sáng sủa gì Lý Dục. Thần đều giao cho gã ta làm.
Mã Sơn nhận được cuộc gọi của Hoàng Tam mới biết Thái Vĩ Dân đã xảy ra chuyện.
Hoàng Tam không nói rõ tình hình cụ thể, chỉ biết rằng tay của Thái Vĩ Dân bị người ta chém.
Khi Lý Dục Thần và Mã Sơn chạy tới bệnh viện, Thái Vĩ Dân còn đang nằm trong phòng mổ.
Hai tiếng sau, bác sĩ đi ra lắc đầu với bọn họ, người không sao nhưng tay đã mất.
Viện trưởng Diêu của bệnh viện thành phố Hòa nghe tin Lý Dục Thần đến đây bèn vội vàng chạy tới.
Tuy rằng, trước kia Lý Dục Thần đã khiến ông ta mất mặt nhưng đến cả Chung Như Sơn và Tôn Lam Thanh đều đã bái anh làm thầy rồi nên cho dù viện trưởng Diêu có khó chịu thì cũng không dám lơ là.
Viện trưởng Diêu thông qua bác sĩ mổ chính biết được tình hình bèn bảo: “Nếu bị vũ khí sắc bén chặt đứng thì dựa vào kỹ thuật hiện tại nối tay không thành vấn đề. Nhưng khổ nỗi hung thủ quá độc ác, cánh tay bị xé ra, hơn nữa còn cố tình vặn vài vòng khiến mạch máu và dây thần kinh không thể nối lại. Mà điểm chí mạng là chỗ vết thương còn dính phân nên đã bị nhiễm trùng”.
Ánh mắt Lý Dục Thần lóe lên tia lạnh lẽo, nói: “Đừng nói nữa, không phải lỗi của mọi người, để tôi tự làm".
“Cái gì?"
Viện trưởng Diêu trố mắt nhìn Lý Dục Thần, tự làm là có ý gì? Tôi biết trình châm cứu của cậu rất trâu bò nhưng cậu có thể dùng châm cứu để nối tay à?
Lý Dục Thần không đếm xỉa tới ông ta, chỉ nói với Mã Sơn: “Cao đoạn tục lần trước em chế vẫn còn dư một ít ở Ngô Đồng Cư, anh về lấy đi, Lâm Vân biết nó đặt ở đâu”.
Nói xong anh vọt vào phòng cấp cứu.
Bác sĩ và hộ sĩ khoa cấp cứu định lên ngăn cản thì viện trưởng Diêu khoát tay.
Ông ta muốn xem thử một bác sĩ trung y dân gian làm sao dựa vào y học cổ truyền nối lại cánh tay đã đứt.
Thấy viện trưởng Diêu vào theo, bác sĩ mổ chính và các nhân viên y tế khác cũng đi vào.
Trên mặt bọn họ tỏ rõ sự bất mãn và không tin nhưng lòng vẫn đầy sự nghỉ vấn: Đây rốt cuộc là ai chứ? Sao viện trưởng lại làm trái quy định cho vào phòng giải phẫu?
Thái Vĩ Dân nằm trên bàn giải phẫu, nhờ thuốc gây mê nên còn đang trong tình trạng hôn mê.
Cánh tay gã ta bị chặt đứt từ dưới vai, trên người đầy máu.
Còn mặt gã ta lại trắng bệch không chút huyết sắc.
'Trên bàn dụng cụ còn có đặt một cánh tay cụt.
Lý Dục Thần nhìn thoáng qua miệng vết thương trên cánh tay, không khỏi nhíu mày.
Đánh giá tình trạng xương và các bắp cơ trên miệng vết thương thì có thể đoán cánh tay đã bị người ta vặn gãy.
Có thể tưởng tượng được sự đau đớn và tàn nhẫn trong quá trình ấy kinh khủng tới nhường nào.
“Thuốc gây mê còn bao lâu nữa hết hiệu lực?”, Lý Dục Thần hỏi.
Viện trưởng Diêu nhìn vào bác sĩ gây mê.
Bác sĩ gây mê nói: “Chắc là khoảng một tiếng nữa, bệnh nhân có thể tỉnh nhưng tứ chỉ còn chưa cử động được”.
Lý Dục Thần gật đầu không nói gì.
Anh cầm một viên đan Hồi Nguyên luôn mang theo bên mình nhét vào miệng Thái Vĩ Dân, nhẹ nhàng sờ cằm rồi tung một chưởng vào huyệt Thiên Trung của gã ta.
Chân khí cuồn cuộn trào ra từ lòng bàn tay anh tiến vào cơ thể gã ta.
Sắc mặt Thái Vĩ Dân dần trở nên hồng hào.
Bác sĩ gây mê lắc đầu nói: “Không thể nào! Tôi làm việc suốt mười năm mà đã sai lầm lần nào đâu”.
Thái Vĩ Dân từ từ tỉnh lại từ trong cơn mê, gã ta thấy rõ mặt mũi của Lý Dục Thần, trong ánh mắt sợ hãi nghi ngờ dần có chút bình yên.
“Ai làm thế?”, Lý Dục Thần hỏi.
Thái Vĩ Dân mấp máy đôi môi khô quắt, khàn giọng thốt lên ba chữ: “Chu Lợi Quân!”