Thẩm Bỉnh Nguyên cau mày, cuối cùng đã hiểu ý của Lý Dục Thần.
“Vậy cậu cảm thấy thế nào?”
“Rất đơn giản, tôi thua, cổ phần của ông hai chuyển cho tổng giám đốc Liên, ngược lại, tôi thăng, cổ phần trong tay tổng giám đốc Liên phải chuyển nhượng cho ông hai, thế mới công bằng!”
Thẩm Bỉnh Nguyên cau mày nhìn sang Liên Khởi Dung và Phùng Thiên Minh: “Tổng giám đốc Liên, ông hai Phùng, hai người cảm thấy sao?”
Phùng Thiên Minh vui mừng trong lòng, ông ta đâu có không đồng ý, nếu có thể thu mua cổ phần trong tay của Liên Khởi Dung, thì phim trường sẽ do ông ấy quyết định, cả người trong giới giải trí đều phải đánh giá cao ông ta.
Trong lòng ông ta kích động, chỉ là bề ngoài tỏ ra bình tĩnh, xua tay nói: “Tôi không có ý kiến”.
Liên Khởi Dung tức giận nói: “Phùng Thiên Minh, vớ vẩn! Ông có thực lực mua được cổ phần của tôi không? Hôm nay chúng ta bàn đến cổ phần trong tay ông, không phải của tôi!”
Lý Dục Thần thở dài một hơi, ngồi xuống, nói: “Chưởng môn Lê, xem ra chúng ta không có cơ hội giao đấu rồi, tổng giám đốc Liên sợ ông thua, không dám đánh cược”.
Lê Chấn Đông biết rõ Lý Dục Thần cố ý nói như vậy, nhưng không có gì để phản bác.
Liên Khởi Dung tức giận nói: “Mẹ kiếp, nói láo! Sao tôi lại không dám đánh cược chứ? Vấn đề là, cậu hỏi Phùng Thiên Minh xem, ông ta có thực lực thu mua cổ phần trong tay tôi không? Nhà họ Phùng các người có tiền, nhưng Phùng Thiên Minh không phải gia chủ của nhà họ Phùng!”
Sắc mặt Phùng Thiên Minh âm u bất định.
Lời của Liên Khởi Dung không phải không có lý, thu mua toàn bộ cổ phần trong tay Liên Khởi Dung, cần một món vốn lớn, nhưng lợi ích trực tiếp trong đó rất ít, huống hồ làm như vậy là đắc đội với Liên Khởi Dung và tư bản sau lưng ông ta, từ nay không thiếu lượng lớn nhà tư bản đầu tư.
Chuyện này, Phùng Nguyên Sinh chưa chắc đồng ý. Cho dù Phùng Nguyên Sinh đồng ý, những người khác nhà họ Phùng chưa chắc đồng ý.
Trong lúc ông ta do dự không quyết, Lý Dục Thần lại nói:
“Hay là thế này đi, chúng ta thay đổi điều kiện, nếu tôi thua, cổ phần trong tay ông hai không cần một đồng, chuyển nhượng cho tổng giám đốc Liên không cần trả tiền. Cũng như vậy, nếu tôi thắng, tổng giám đốc Liên cũng chuyển nhượng cổ phần trong tay cho ông hai không cần trả tiền”.
Trong lúc Phùng Thiên Minh và Liên Khởi Dung vẫn chưa phản ứng lại, Lý Dục Thần lại bổ sung nói:
“Ồ đúng rồi, tôi chỉ dùng một chiêu. Trong một chiêu, chưởng môn Lê không thua, coi như 4 tôi thua. Các ông thấy thế nào?”
Lần này tất cả mọi người đều sửng sốt.
Phùng Thiên Minh hơi kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần, trong lòng cuồn cuộn như đổ sông đổ biển.
Mới vừa nãy, ông ta còn cảm thấy Lý Dục 'Thần rất có hy vọng thắng, dù sao lúc trước anh đánh bại Hoàng Hải Thiết Y và Hồng Thiên Thành của Thái Cực dễ dàng như vậy.
Nhưng một chiêu đánh bại Lê Chấn Đông?
Đùa gì vậy!
Ông ta là sư phụ của Hoàng Hải đó, chưởng môn của phái Thiết Y.
Cậu đánh bại Hoàng Hải cũng dùng nhiều chiêu như vậy, dựa vào cái gì mà dùng một chiêu đánh bại Lê Chấn Đông?
Những người đang ngồi cũng vậy, vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng đều cảm thấy người này chắc điên rồi!
Từ Thông và nho sĩ bên cạnh quay sang nhìn nhau, hai người cùng lắc đầu.
Tiêu Thập Nương lại nổi hứng thú nhìn chằm chằm Lý Dục Thần.
Duy chỉ có Chu Lợi Quân, nghĩ đến biểu hiện của Lý Dục Thần ở trường đấu chó hôm đó, trong lòng cứ hồi hộp, cảm thấy tên nhóc này thực sự có khả năng này.
“Ha ha ha, một chiêu? Ha ha ha..”, Liên Khởi Dung chỉ vào Lý Dục Thần: “Tôi chưa từng thấy thanh niên nào cuồng ngạo, thú vị như vậy! Ha ha ha... ông hai Phùng, ông mời kẻ điên đến hả!”
Nói xong, ông ta hỏi Lê Chấn Đông: “Chưởng môn Lê, cậu ta nói một chiêu đánh bại ông, ông cảm thấy sao?”
Lê Chấn Đông lạnh mặt nói: “Tổng giám đốc Liên yên tâm, người có thể một chiêu đánh bại tôi vẫn chưa ra đời đâu! Cho dù tông sư đến, Thiết Bố Sam của tôi cũng không đến mức không đỡ nổi một chiêu!”
Liên Khởi Dung gật đầu, nghiêm túc nói: “Tôi cược, ông hai Phùng, người của ông tự đề ra điều kiện, sẽ không hối hận chứ?”