Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 28: Người được nhà họ Lâm tìm kiếm khắp nơi




Sáng ngày hôm sau, Đinh Hương đi sang gọi hai người dậy.

Ăn bữa sáng xong Mã Sơn bèn đi luôn, nói là đi dò la tin tức, ngoài ra anh ta còn muốn đến quán bar một chuyến. Dẫu sao ngày hôm qua xảy ra chuyện lớn như thế, còn có người bị thương, dù chắc chắn chú Minh sẽ giải quyết những chuyện này, nhưng Mã Sơn cảm thấy vẫn cần cho Châu Na một lời giải thích rõ ràng.

Đinh Hương bèn kéo Lý Dục Thần đi đến quán cơm cô ấy làm việc.

“Anh Dục Thần, em đã xin ông chủ cho anh đến quán chạy việc rồi”.

Lý Dục Thần ngây người, đến bây giờ con nhóc này vẫn muốn tìm việc cho anh.

“Anh yên tâm, ông chủ của chúng ta rất tốt tính, không hung dữ đâu. Dù sao em cũng sắp lẽn đại học rồi, trong tiệm cũng thiếu người”, Đinh Hương nói không ngừng.

Lý Dục Thần thấy Đinh Hương có lòng tốt nẽn không đành lòng từ chối.

Anh nghĩ lại thì thấy dù sao bây giờ cũng không có việc làm, coi như có một chỗ dừng chân vậy.

Đợi Mã Sơn tìm thấy nơi cược đá, kiếm được ít tiền thì lại nghĩ đến bước tiếp theo.

ông chủ quán cơm họ Vương, khá béo, luôn tươi cười, trông rất giống phật Di Lặc.

Đinh Hương nói đúng, ông chủ Vương rất tốt tính, hiền hoà dễ gần rất giống với vẻ ngoài của ông ấy.

Bà chủ họ Mai, mọi người đều gọi bà ta là chị Mai, dù lớn tuổi nhưng còn rất xinh đẹp, dáng vẻ thướt tha, trong những người bình thường chắc chắn có thể nói là xinh đẹp.

Khác với ông chủ Vương, chị Mai tính tình đanh đá, to gan, buông thả, thỉnh thoảng còn liếc mắt đưa tình với khách hàng.

Nhưng lòng dạ bà ta cũng rất lương thiện, ngoài hung dữ với ông chủ Vương thì đối xử rất tốt VỚI những người khác trong tiệm.

Bình thường ông chủ Vương đều làm việc sau bếp, bà chủ ngồi trước quầy, lúc không bận việc gì, bà chủ sẽ ra ngoài làm móng hoặc làm tóc, còn ông chủ Vương ra ngoài ngồi trước quầy.

Lý Dục Thần đi làm ngày đầu tiên nên đi theo Đinh Hương học tập, dọn dẹp bàn ăn, cũng không làm việc gì khác, có thể xem là nhàn nhã.

Đến buổi chiều bà chủ lại ra ngoài làm tóc, cố ý gọi Lý Dục Thần: “Tiểu Lý à, có muốn đỉ làm tóc với chị Mai không? Sư phụ Tony mà chị quen lợi hại lắm, chị sẽ bảo anh ta giúp cậu trở nên đẹp trai hơn”.

Nói xong bà ta còn cố ý véo mặt Lý Dục Thần một cái.

Lý Dục Thần sởn tóc gáy: “Không đâu bà chủ, tôi vừa đến đây, còn rất nhiều chuyện không biêt làm nên muốn ở lại quán học tập”.

“Được, vậy cậu học tập chăm chỉ nhé”.

Bà chủ lắc eo rời đi.

Lý Dục Thần cứ có cảm giác eo của bà ta sẽ bị gãy mấy.

Cứ thế, anh bắt đầu ngày đầu tiên của cuộc sống nhân viên phục vụ.

Hôm nay, tin tức nhà họ Lâm đang tìm một đạo sĩ họ Lý nhanh chóng lan truyền trong giới nhà giàu ở thành phố Hoà.

Tạỉ Thiên Tỉnh Quan trên núỉ Vọng Giang ở phía Nam thành phố, Quan chủ Trương Đạo Viễn đang luyện tập hít thở trong viện.

Một đạo sĩ nhỏ đột nhiên vội vã chạy đến.

“Sư phụ, sư phụ…”

Trương Đạo Viễn dừng luyện công, hỏi với giọng điệu trách mắng: “Có chuyện gì mà hốt hoảng thế?”

“Sư phụ, bẽn ngoài đang đồn đãi rằng nhà họ Lâm đang tìm một đạo sĩ họ Lý ở khắp nơi”.

“Có liên quan gì đến chúng ta à?”

“Theo lý thuyết, đạo sĩ đến thành phố Hoà đều sẽ đến ả lại Thiên Tinh Quan của chúng ta, có chuyện gì cũng sẽ chào hỏi với sư phụ trước. Sao thành phố Hoà đột nhiên xuất hiện một đạo sĩ họ Lý? Khi nãy người của nhà họ Phùng, nhà họ Tra và nhà họ Triệu cũng gọi điện thoại đến, hỏi sư phụ có biết lai lịch vị Đạo trưởng Lý này không”.

“Người còn chưa xuất hiện, chỉ có một cái tên đã khiến ba gia tộc lớn của thành phố Hoà chú ý tới”, Trương Đạo Viễn lắc đầu.

Đạo sĩ nhỏ nói: “Nói vậy nghĩa là Đạo trưởng Lý này rất lợi hại sao?”

Trương Đạo Viễn cười nói: “Đạo trưởng Lý này lợi hại chỗ nào, rõ ràng là nhà ho Lâm lơi hai”.

“Vậy con phải trả lời mấy nhà kia không?”, đạo sĩ nhỏ lại hỏi.

Trượng Đạo Viễn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Đợi thầy xem đã”.

Ông ta bấm đốt tay tính toán, sau đó cau mày, luôn miệng nói: “Kỳ lạ, kỳ lạ”.

“Sư phụ, sao thế ạ?”, đạo sĩ nhỏ tò mò hỏi.

Trương Đạo Viễn lắc đầu: “Không tính ra được lai lịch của Đạo trưởng Lý này, nhưng cũng không có gì lạ, vốn là một người còn chưa xuất hiện, nhưng nhà họ Lâm này…”

Ông ta nhìn về hướng Tây Bắc, trong mắt lộ vẻ mờ mịt.

“Mây đen che trời, trông có hiện tượng suy tàn, nhưng lại có một tia sáng rực rỡ, hầy, không thể nhìn thấu, không thế nhìn thấu…”

“Đạo sĩ họ Lý?”

Gia chủ Triệu Tứ Hải của nhà họ Triệu thành phố Hoà nghe thấy báo cáo của quản gia thì hơi cau mày.

“Có biết lai lịch của Đạo trưởng Lý này không?”

“Không ạ”, quản gia vừa báo cáo nói: “Nhưng trông người nhà họ Lâm có vẻ rất cuống cuồng, gần như huy động tất cả lực lượng để tìm kiếm người này”.

“Bố, có phải nhà họ Lâm biết được điều gì rồi không, sao bỗng dưng lại đi tìm kiếm một vị đạo trưởng chứ?”, con trai của Triệu Tứ Hải là Triệu Thần Dương cất lời.

Triệu Tứ Hải nói với quản gia: “ông đi gọi ông Ngô đến đây. Ngoài ra hỏi thử Đạo trưởng Trương của Thiên Tinh Quan xem ông ta có biết lai lịch của Đạo trưởng Lý này không”.

“Vâng ạ”, quản gia đáp lại một tiếng rồi lui xuống.

Một lát sau, có một ông lão tóc bạc, mặt mũi hồng hào đỉ vào.


“Tôi nghe nói nhà họ Lâm đang tìm kiếm một đạo sĩ họ Lý”, Triệu Tứ Hải nói: “Có khi nào bọn họ đã phát hiện hành động của chúng ta nẽn muốn tìm đạo sĩ phá giải cái bẩy cho ông Ngô bày ra không?”

Ngô Hiền sờ râu bạc dưới cằm, cười to: “Gia chủ Triệu yên tâm, pháp môn do tôi sử dụng là bí truyền của môn phái chúng tôi, chưa nói đến việc không có aỉ ở thành phố Hoà này hiểu được, dù bọn họ có nhìn ra cũng đừng

nghĩ đến chuyện phá giải”.

Triệu Tứ Hải vẫn không được yên tâm cho lắm: “ông Ngô, chúng ta cứ chờ đợi như thế mà không làm gì cả, nhà họ Lâm thật sự có thể suy bại một cách tự nhiên sao?”