Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 511: Sinh tồn trong đầm hoang




 

Tuy ánh hoàng hôn đã tắt, nhưng trời vẫn chưa tối, ánh màu đen này, trong đầm hoang mặt trời sắp lặn, lại sáng rõ chói mắt như vậy.

Lam Điền hơi kinh hồn bạt vía, không biết phải làm thế nào. Cô bé chỉ có thể nhỏ tiếng gọi: “Chú ơi, chú ơi, chú làm sao thế?”

Nhưng Lý Dục Thần đã không nghe thấy giọng của cô bé.

Có thể của anh rơi vào một trạng thái mê man khác, thứ gì đó trong huyết mạch được thức tỉnh, mang theo sức mạnh cường mạnh, kẹp chặt linh hồn của anh, ngay

cả đạo tâm khảo nghiệm từ lâu cũng nổi lên.

Hoàng hôn buông xuống, mọi thứ trước mắt dân mơ hồ, biến thành một màn ánh sáng trắng mờ mờ.

Đây là thế giới không có gì hết.

Ngay cả mình cũng không cảm nhận được sự tồn tại của bản thân.

Mọi thứ đều trở nên hư vô, không còn tồn tại.

Không có gì khác, không có bản thân, cũng không có đạo. 

Không biết luông khói đen từ đâu nổi lên bay dập dờn trong thế giới hư vô. 

Dần dần, khói đen méo mó thành hình người, không có ngũ quan, không có diện mạo, không thể phân biệt dáng vẻ của nó, nhưng Lý Dục Thần như cảm thấy, đó chính là bản thân mình.

Sau đó, một làn khói từ lồng ngực anh chảy ra, rơi vào trong tay anh, biến thành một thanh kiếm.

Bóng người đó vẫn là khói, vẫn méo mó, hư ảo, duy chỉ có thanh kiếm đó thẳng tắp, lại cũng động đậy.

Người và kiếm cùng méo mó, hư ảo, tư thế khác nhau, dường như đang nhảy múa.

Lý Dục Thần nhìn mà ngẩn người. Anh nhìn thấy kiếm ý từ trong điệu nhảy.

Đây là một bộ kiếm pháp anh chưa từng nhìn thấy, thậm chí không thể tưởng tượng.

Mỗi một kiếm, đều có sát ý và sát khí vô cùng mãnh liệt.

Anh nghe thấy người đó vừa múa kiếm, vừa lớn tiếng ngâm thơ:

“Giết! Giết kẻ bất nhân bất nghĩa!”

“Giết! Giết kẻ bất trung bất hiếu!”

“Giết! Giết kẻ mặt người dạ thú!” 

“Giết! Giết kẻ đạo mạo trang nghiêm!”

Mỗi một lần ngâm một câu, đều chém ra một kiếm.

Mỗi một kiếm, đều mang theo sát khí vô cùng cường mạnh và uy thế hủy diệt tất cả.

“Giết! Giết hết những kẻ phản lại ta!”

“Giết! Thiên hạ không có ai là không thể giết!”

Bóng người nhảy múa, sát ý càng lúc càng mạnh, mạnh đến gần như không tan biến, lan rộng khắp cả không gian, đến cuối cùng, cả thế giới chỉ còn lại sát khí, bao trùm người đang múa kiếm và kiếm bên trong.

Người đó còn ngâm hát:

“Trời sinh vạn vật để nuôi con người, con người không có gì để báo đáp ông trời”.

“Quân tử mặt người dạ thú, người chính đạo lại càng đạo đức giả”.

“Đế vương quan tướng đều như chó, dân chúng khắp. nơi không tự do”.

“Ta là trời, trời là ta, giết hết kẻ nghịch thiên trong thiên hại” 

Nghe thấy bài ngâm này, Lý Dục Thần không cảm thấy có gì không ổn, cũng không nhiệt huyết sôi sục, ngược lại tâm cảnh bình thản tự nhiên, cứ như mọi thứ vốn dĩ là như vậy, anh vốn nên làm như vậy.

Khói đen tràn ngập, sát ý nồng nặc, anh đã không nhìn rõ tư thế của người múa kiếm, ngay cả bài ngâm đó, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại một chữ:

“Giết!”

“Giết!”

“Giết! Giết! Giết!”

Lam Điền ở bên cạnh sợ muốn chết.

Cô bé thấy Lý Dục Thần đờ đẫn ngồi ở đó, bỗng nhiên nhảy lên, vung múa kiếm trong tay, khuôn mặt trở nên hung dữ, miệng hét lớn:

“Giết! Giết! Giết!”

Cứ như vậy, tia ráng chiều cuối cùng phía Tây tắt dần, đại địa chìm vào bóng tối, anh vẫn múa kiếm, miệng hét 'giết, dữ tợn, đứt hơi khản tiếng.

Ban đêm đầm hoang, chỉ vang vọng tiếng “giết, cũng không nghe thấy tiếng của chim muông, dường như đã bị âm thanh này dọa sợ. 

Lam Điền cảm thấy rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn quỷ.

Trong đêm đen, cô bé òa khóc.

Nhưng Lý Dục Thần dường như không nhìn thấy cô bé, vẫn không ngừng múa kiếm điên cuồng ở đó.

Cho đến khi tia nắng đầu tiên chiếu đến từ trên đỉnh núi phía Đông, màu vàng trải khắp đại địa, Lý Dục Thần mới dừng lại.

Lúc này, anh đã cạn kiệt sức lực, thụp một tiếng, ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Khi Lý Dục Thần tỉnh lại, bên cạnh có một đống lửa. Lam Điền đang thêm củi khô vào đống lửa. “Lam Điền..”, Lý Dục Thần gọi một tiếng.

“Chú à, chú tỉnh lại rồi, Lam Điền vui mừng cười, lộ ra hai núm đồng tiền.

“Chú đã hôn mê bao lâu rồi?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Có lẽ là ba ngày rồi. Mặt trời mọc ba lần, rồi lại lặn ba lần rồi!"

Lam Điền vừa nói, lôi ra hai thứ giống như khoai lang nướng cháy đen trong đống lửa, vì quá nóng, tay trái hất  

sang tay phải, tay phải hất sang tay trái, miệng không ngừng thổi.

Một cô bé làm sao sinh tồn ba ngày trong đầm hoang, còn phải chăm sóc một người lớn hôn mê, Lý Dục. 'Thần không biết cô bé làm được bằng cách nào.

“Đây là cái gì?"

“Cái này ấy à. Cháy cũng không biết gọi là gì, ông nội từng làm cho cháu ăn, ông nội nói trước đây săn bắn trong núi, khi không có con mồi, thì thường xuyên ăn cái này”.

Lam Điền bóc vỏ một củ trong đó, đưa cho Lý Dục Thần.

Đây là mùi hương thơm nhất mà Lý Dục Thần từng ngửi được, giống như hương thơm ở quán nướng trong ký ức thời thơ ấu.


Nói xong, liền phá lên cười khà khà.

Lý Dục Thần nhìn thấy hoa núi nở rộ rực rỡ từ trên khuôn mặt cô bé.

Đó là đóa hoa đẹp nhất mà anh từng thấy.