Phan Phượng Anh chạm vào khuôn mặt sưng tấy của mình, một vệt máu từ khóe miệng tràn ra nhuộm đỏ ngón tay của bà ta, trường hợp đẫm máu này khiến bà ta cảm thấy có chút sợ hãi.
"Cậu dám đánh tôi?", bà ta không thể tin nhìn về phía Trần Văn Học.
'Trần Văn Học tỉnh táo lại từ trong cơn giận, có chút nghĩ mà sợ, nhưng loại cảm giác này cũng chỉ chợt lóe qua, sau đó nhanh chóng bị che đậy bởi một cảm giác sảng khoái mãnh liệt hơn.
"Đánh bà thì có gì sai? Ở nhà họ Trần, bà làm chuyện mặt người dạ thú chưa đủ hay sao mà còn chạy đến nơi này diễu võ giương oai? Hơn nữa bà dám xúc phạm mẹ tôi, tôi có thể đánh cho bà răng rơi đầy đất!"
Phan Phượng Anh đầy mắt đều là kinh ngạc, sau khi choáng váng ba giây, bà ta quay lại, hét vào mặt đám vệ sĩ mang theo: "Các người đều chết hết rồi à? Không thấy cậu ta đánh tôi sao?"
Hai tên vệ sĩ dường như vừa tỉnh lại từ cơn mơ, lúc này mới có động tác, lao thẳng về phía Trần Văn Học như những con báo.
"Văn Học!", La Bội Dao sợ hãi hét lên.
'Trên mặt của Phan Phượng Anh lộ ra vẻ tàn nhãn: "Đánh! Đánh cậu ta thật mạnh có tôi! Đánh chết nghiệt chủng này!"
Trần Văn Học cũng có chút sợ hãi. Anh ta biết rất rõ về các vệ sĩ của nhà họ Trần, đặc biệt là hai người này, những người đi theo Phan Phượng Anh quanh năm, Phan Phượng Anh nói gì là bọn họ nghe nấy, hơn nữa lòng dạ của bọn họ cũng rất ác độc.
Nhưng anh ta lại không trốn tránh mà kiên cường đứng đó. Mẹ của anh ta đang ở ngay phía đối có bị đánh, anh ta cũng phải hành động như một người đàn ông mạnh mẽ.
Tuy nhiên, một chuyện bất ngờ đã xảy ra.
Hai tên vệ sĩ nhảy lên không trung, chợt như đụng phải một bức tường vô hình nào đó, đột nhiên dừng lại giữa không trung, sau đó bay ngược về phía sau, bay thẳng ra ngoài cửa.
Trong hành lang truyền đến hai tiếng ầm ầm, sau đó là âm thanh ai đó lăn xuống cầu thang.
Mọi người trong phòng, ngoại trừ Lý Dục Thần, cũng giật mình, đặc biệt là Phan Phượng Anh. Trực giác mách bảo bà ta rằng việc này có liên quan đến chàng trai trẻ đang ngồi trên ghế sofa, nhưng bà ta không biết cậu ta đã làm như thế nào.
Bà ta nhớ đến lời khuyên của Cố Ngôn Châu, ông ta nói Lý Dục Thần không phải là người bình thường, nhà họ Trần sẽ phải chịu thua thiệt nếu đối đầu với cậu ta.
Phan Phượng Anh ban đầu không tin, nhưng cảnh tượng trước mắt buộc bà ta phải nghiêm túc xem xét lại lời nói của Cố Ngôn Châu.
Đương nhiên, bà ta vẫn không cho rằng Lý Dục Thân có thể gây lên sóng gió gì, nhà họ Hoàng đã đồng ý ra tay, giờ chỉ là vấn đề thương lượng mà thôi. Có Tông Sư như Hoàng Tổ Hùng ra mặt, còn có chuyện gì không thể giải quyết được? Đến lúc đó để cậu ta đẹp mặt!
"Cậu... Các người chờ đó cho tôi!"
Dựa theo nguyên tắc anh hùng không chịu thiệt trước mắt, Phan Phượng Anh như bôi mỡ dưới chân, chuẩn bị chạy trốn.
Vừa bước tới cửa, bà ta đã nghe thấy giọng nói lười biếng của Lý Dục Thần truyền đến từ sau lưng: "Làm loạn cũng làm loạn xong rồi, vậy mà bà lại rời đi như vậy sao?"
Không có gió nhưng cánh cửa lại tự động đóng lại, chặn đi tiếng rên rỉ của hai tên vệ sĩ.
Trong lòng Phản Phượng Anh run rẩy, bà ta quay lại: "Cậu, cậu muốn như thế nào?"
Lý Dục Thần cười nói: "Xem ra bà không quan tâm đến con trai mình nhiều như vậy, so với cái đó, mạng sống của chính bà có vẻ vẫn quan trọng hơn thì phải?"
Mặt Phan Phượng Anh đỏ lên, tức giận nói: "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy!"
"Không có việc gì, tôi chỉ nhắc nhở bà, hiện tại con trai của bà đau đớn liên hồi. Ngày mai còn có thể sẽ đau hơn, ngày kia...", Lý Dục Thần ngẩng đầu, dường như đang tính toán thời gian: "Không biết hắn ta còn có thể. kiên trì đến ngày kia hay không, nếu không đủ ý chí, có lẽ đêm mai sẽ đau đến chết".
“Cậu, cậu đừng làm tôi sợi"
"Tôi đã nói rồi, ngạo mạn sẽ phải trả một cái giá rất lớn".
"Cậu, cậu muốn làm gì tôi?" Phan Phượng Anh lúc này thật sự có chút sợ hãi.
Lý Dục Thần dựa vào sofa, lười biếng ngáp một cái, nói: “Tôi không có hứng thú với bà, cũng giống như tôi không có hứng thú với những người phụ nữ trong câu lạc bộ ở trung tâm Tẩy Dục. Hơn nữa bà còn không bằng các cô ấy đâu, bà già hơn họ rất nhiều".
Phan Phượng Anh giận đến mức sôi cả máu, nhưng một câu cũng không thể nói thành lời.
Lý Dục Thần nói: "Không phải bà vừa muốn đưa tiền sao? Nghe có vẻ rất có tiền nha! Chẳng qua một trăm triệu cũng quá ít, như vậy đi, thêm hai số không thành mười tỷ. Nghe vậy có vẻ mạng sống của con trai bà sẽ đáng giá hơn nhiều".
"Cậu điên àI", Phan Phượng Anh sợ hãi hét lên.
'Từ trước đến nay, bà ta chưa bao giờ nghe nói đến người có công phu sư tử ngoạm như vậy. Cho dù là khi Trương Tử Cường, ông trùm Hồng Kông bắt cóc con trai của người giàu nhất Hồng Kông, ông ta cũng chỉ yêu cầu tiền chuộc là một tỷ, làm gì có ai mở miệng đã đòi mười tỷ?
Lý Dục Thần mỉm cười, nói: "Vừa rồi không phải bà rất ngạo mạn sao? Sự ngạo mạn của bà hẳn là do tiền †ài mang lại phải không? Bà có rất nhiêu tiền mà? Nếu không có tiền, bà còn có thể đến trước mặt dì La để ngạo mạn như vậy sao? Mười tỷ mà thôi, cũng chỉ nhiều hơn hai số không so với con số một trăm triệu mà bà đưa ra trước đó, sao đã sợ hãi như vậy rồi? Xem ra trong †hâm tâm, mặc kệ là con trai, thậm chí ngay cả chính bản thân bà, đều là không đáng giá số tiền này!"