La Bội Dao nhanh chóng ý thức được điều gì.
Trong lòng bà ta mình là người bình thường, trong nhà cũng không có tiền, trộm cướp tuyệt đối sẽ không có hứng thú với mình.
Trong nhà trừ bà ta, chỉ có Trần Định Bang. Rất hiển nhiên, mục tiêu của kẻ này là Trần Định Bang. Hôm nay Trần Định Bang không đưa theo vệ sĩ, đủ để dẫn dụ kẻ thù đến.
Đối diện với họng súng, La Bội Dao không lùi lại, mà bỗng giang rộng hai tay, giữ chặt khung cửa phòng bếp, dùng thân mình chặn tên lưu manh, sau đó hét lớn ra phòng khách:
“Định Bang! Mau chạy đi! Có người muốn giết anh!”
La Bội Dao không biết rằng, lúc này một tên côn đồ khác nhảy vào từ cửa sổ ban công, đã vào đến phòng khách, ccũng kề một khẩu súng lắp bộ giảm thanh giống như trước mặt bà ta trên trán Trần Định Bang.
Trần Định Bang không thể động đậy.
'Tiếng hét và hành động giơ thân mình ra chặn của La Bội Dao đã mang đến tai họa cho bà ta.
Tên côn đồ bị dọa sợ giật mình bởi tiếng hét của bà ta, bất giác bóp cò. Một tiếng súng nhỏ vang lên, tuy đã lắp bộ giảm thanh, vẫn truyền đến bên tai Trần Định Bang trong phòng khách.
“Bội Dao!”, Trần Định Bang đứng bật lên, xông về hướng phòng bếp.
Nhưng ông ta còn chưa kịp cất bước, đã bị hắn đạp vào hông, sau đó pằng một tiếng súng, viên đạn bắn vào chân ông ta.
Trần Định Bang lảo đảo hai bước, ngã xuống đất, †ầm nhìn của ông ta vừa hay có thể vòng qua một góc sofa, nhìn thấy cửa phòng bếp.
La Bội Dao ngã trong vũng máu, viên đạn bắn vào. lồng ngực bà ta, máu tươi nhuốm đỏ áo của bà ta.
“Bội Dao!”, Trần Định Bang cảm thấy đau đớn xé tim xé phổi, đau đớn không phải từ chân, mà từ trong lòng.
Sát thủ trong phòng bếp ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng kiểm tra cổ của La Bội Dao, sau đó gật đầu với sát thủ trong phòng khách.
Sát thủ trong phòng khách giơ súng, chĩa thẳng vào Trần Định Bang, nhưng khuôn mặt lộ vẻ nghỉ hoặc, nói với tên sát thủ còn lại: “Người này trông tuổi tác không đúng”.
Tên sát thủ đó đi ra khỏi phòng bếp, nhìn Trần Định Bang dưới đất một cái, trong mắt cũng hơi nghỉ hoặc, nói: “Mặc kệ đi, giết trước rồi xác nhận thân phận”.
Sát thủ gật đầu, chuẩn bị nổ súng.
Đột nhiên một điểm lưu quang từ ngoài cửa sổ bay. đến, xông vào trong cửa sổ.
Họ chưa nhìn rõ là cái gì, thì bị một luồng lực mạnh đẩy ngã.
Hai tên côn đồ ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Lý Dục Thần xuất hiện trong phòng khách, nhìn một cái, sau đó lập tức chạy đến bên cạnh La Bội Dao, quỳ xuống, bàn tay nhẹ nhàng ấn vào lồng ngực của bà ta, dùng chưởng lực hút viên đạn ra. Sau đó truyền chân khí vào trong có thể La Bội Dao, bảo vệ tim mạch.
Mặc dù như vậy, vì viên đạn bắn trúng tim, tình trạng của La Bội Dao vẫn rất nghiêm trọng. Lý Dục Thần cố hết sức đã hồi phục chức năng tim phổi của La Bội Dao, loại trừ tụ máu, lưu thông huyết quản và kinh mạch tắc nghẽn. Nhưng máu mất đi không thể bù lại, Lý Dục Thần chỉ có thể giữ được khí tức sinh mệnh cuối cùng của La Bội Dao, sau đó dùng đan Hồi Nguyên giúp bà tà từ từ hồi phục nguyên khí.
Làm xong, Lý Dục Thần đi đến trước mặt Trần Định Bang.
Nhìn thấy La Bội Dao vẫn nằm dưới đất, không có dấu hiệu còn sống, Trần Định Bang giấy dụa nói: “Cứu bà ấy trước đi, mặc kệ tôi!”
“Ngồi im! Viên đạn di chuyển thì không dễ xử lý đâu”, Lý Dục Thần nhắc nhở nói “Bà ấy không sao, chỉ là mất quá nhiều máu, tim phổi bị tổn thương, cần thời gian hồi phục. Đợi tôi chữa xong cho ông, ông cho người đưa bà ấy đến bệnh viện truyền máu, như vậy có thể hồi phục. nhanh hơn”.
Trần Định Bang nghe Lý Dục Thần nói như vậy, khế thở nhẹ nhõm một cái. Không biết tại sao, lúc này ông ta †in tưởng người thanh niên này một cách khó hiểu.
'Vết thương của Trần Định Bang không nặng, chỉ là trúng đạn ở chân, chảy một vũng máu.
Lý Dục Thần lấy viên đạn trong chân Trần Định Bang ra, dùng chân khí hồi phục chức năng cơ thịt của ông ta, sau đó cho ông ta uống một viên đan Hồi Nguyên.
“Được rồi, đứng lên đi”.
Trần Định Bang không dám tin, như vậy là vết thương súng đạn khỏi rồi ư?
Ông ta đứng lên, thử đi lại hai bước, ngoại trừ tâm lý vẫn chưa thích ứng, thì không có gì không ổn.
“Cậu Lý!”, Trần Định Bang nói với vẻ mặt cầu xin: “Bội Dao, bà ấy..."
Lúc này, cửa nhà phập mở một tiếng, Trần Văn Học. xông vào, thở hổn hển gọi: “Mẹ! Bố!”
Lý Dục Thần cũng không hỏi nhiều, cách xử lý của người giàu khác với người bình thường. Đến hiện trường †ruyền máu cũng tốt, như vậy không cần di chuyển vất vả, có lợi cho người bị thương.
Thực ra có chân khí của Lý Dục Thần hộ thể và sức mạnh của đan Hồi Nguyên, không truyền máu cũng không sao, truyền máu chỉ là khiến bà ta hồi phục nhanh hơn thôi.
'Trần Văn Học biết mẹ không sao, cuối cùng yên tâm, rồi lại nhìn thấy chân của Trần Định Bang cũng đây máu, quan tâm hỏi: “Bố à, bố không sao chứ?”