Người trung niên bên cạnh Liễu Kim Sinh mắng một câu, đang định ra mặt, lại bị Liễu Kim Sinh kéo lại.
Liễu Kim Sinh vẫn luôn nhìn chị Mai, gọi một tiếng: “A Mail”
Chị Mai nhìn thấy Liễu Kim Sinh, vẻ mặt phức tạp. Nếu không có cảnh vừa nãy, nói không chừng đầm nước tĩnh lặng trong đáy lòng bà ta sẽ dâng lên làn sóng lần nữa, nhưng bây giờ, đầm nước lặng này cũng không dâng lên được nữa.
Bà ta tự chế nhạo cười, quay mặt đi, không thèm nhìn Liễu Kim Sinh.
Vẻ mặt của Liễu Kim Sinh không nhìn ra chút thay đổi nào, thấy chị Mai phớt lờ ông ta, chỉ nhìn sang những người khác, hỏi: “Các vị, không biết cháu tôi đã đắc tội thế nào với các vị, mà đánh vào mặt cậu ta?”
Lúc này, đã hoàn toàn khác với lúc ông ta gọi “A Mai”, tông sư lên tiếng, trên người tự có luồng uy áp tỏa ra, không khí cả hội trường đều có cảm giác đông cứng lại.
Ông chủ Vương và sư phụ Vinh vốn định lên tiếng, nhưng bị khí thế tông sư đàn áp, khó thở ngay cả hít thở cũng khó khăn, đâu còn có thể nói được ra.
Bầu không khí trong phòng nghiêm túc và nặng nề.
Mọi người đều cảm thấy, cả bàn này, xong đời rồi!
Liễu Húc này, có thể được Liễu Kim Sinh đưa theo đến tham dự đại hội võ lâm, nhất định là người vô cùng thân thiết với ông ta, hơn nữa có địa vị không thấp ở nhà họ Liễu. Tát vào mặt Liễu Húc, chính là tát vào mặt nhà họ Liễu, tát vào mặt tông sư.
Tông sư không thể sỉ nhục!
Có người lo lắng thay họ, có người vui vẻ trên nỗi khổ của người khác.
Kể cả những người cùng đi ra với Liễu Kim Sinh, cũng đều ôm tâm tư khác nhau.
Đương nhiên bố con nhà họ Cao và Tiền Khôn lo lăng thay cho Lý Dục Thần. Còn Viên Thọ Sơn lại mừng thầm trong lòng, Lý Dục Thần đã đắc tội với Liễu Kim Sinh, lại thêm chỗ dựa Hà Trường Xuân của mình, đối dịch với hai đại tông sư Tiền Đường, không phải là chán sống thì là gì?
Viên Thọ Sơn dường như đã nhìn thấy kết cục của Lý Dục Thần, có nhà họ Tiền và nhà họ Cao chống lưng thì đã làm sao? Tiền Nhược Vọng và Cao Sĩ Hiến điên rồi mới vì tên nhóc này mà đắc tội vói hai đại tông sư.
Lý Dục Thần, ngày này năm sau, chính là này giỗ của cậu! Trong lòng Viên Thọ Sơn nổi lên sát ý vô cùng.
Đương nhiên Tiền Khôn sẽ không ngồi yên không quản, gánh áp lực tông sư, lên trước một bước, nói: “Liễu tông sư, có lẽ họ cũng không cố ý, những chuyện nhỏ này, không phiền đến tông sư ra tay nữa, giao cho tôi xử lý được không?”
Liễu Kim Sinh cũng không tiện không nể mặt nhà họ Tiền, sắc mặt giãn ra, thu lại khí thế trên người.
Nhưng ông ta vẫn chưa nói gì, bỗng nhiên Viên Thọ Sơn lớn tiếng nói: “Chuyện nhỏ? Ông Khôn, ông nói cũng nhẹ nhàng quá rồi đấy? Có người sỉ nhục tông sư trước mặt hơn nửa võ lâm Nam Giang trên đại hội võ lâm, đây là chuyện nhỏ hả? Tông sư không thể sỉ nhục, đây phải là nói suông? Nếu đây là chuyện nhỏ, thì võ đạo mà người võ lâm chúng ta cần mãn mưu cầu, thì là cái gì?”
Lời của Viên Thọ Sơn được rất nhiều người hưởng ứng.
Trong mắt người võ đạo, tông sư giống như tín ngưỡng, là một loại theo đuổi chí cao. Tông sư không thể sỉ nhục, chính là niềm tin của họ.
Người phá lên cười chính là Lý Dục Thần. Mọi người đều không hiểu nhìn sang anh, không biết anh cười cái gì. Hội trường yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng
cười của Lý Dục Thần, vang vọng như gió xuân.
Tiếng cười này vừa vang lên, áp lực của ông chủ Vương và sư phụ Vinh cũng được giải tỏa.
“Tông sư không thể sỉ nhục?”, Lý Dục Thần dừng cười, thản nhiên hỏi: “Dựa vào cái gì chứ?”