Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 607




 

Viên Thọ Sơn cười ha ha: "Sớm biết có ngày hôm nay thì sao lúc trước còn làm như thế! Hôm nay, cậu không muốn đánh với tôi cũng không được. Võ lâm có quy củ, mối thù sống còn, trừ khi hôm nay có Tông Sư thay cậu ra mặt, nếu không cậu chỉ có thể đánh với tôi một trận. Muốn làm rùa đen rút đầu cũng được, quỳ xuống dập đầu ba cái với tôi ngay trước các vị Tông Sư và đồng đạo võ lâm, tuyên bố vĩnh viễn làm một con chó của nhà họ Viên tôi!"

Xung quanh an tĩnh lại.

Mọi người đều nhìn về phía mấy vị Tông Sư, nhìn xem ai sẽ ra mặt vì Lý Dục Thần.

Quan Nhã Lệ nhìn về phía Xà Bích Thanh ở chỗ khách quý, trong đôi mắt mang theo mấy phần thăm dò, Xà Bích Thanh lại khẽ lắc đầu với Quan Nhã Lệ.

Quan Nhã Lệ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, có vài phần tiếc hận nhìn về phía Lý Dục Thần.

Tiên Khôn quay đầu nhìn Trí Nhẫn, chỉ thấy Trí Nhẫn cụp mắt xuống, vẫn như lão tăng nhập định, dường như không hề quan tâm gì đến chuyện xảy ra ở đây.

Viên Thọ Sơn lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần: "Lý Dục 'Thần, cậu Lý! Nhìn thấy chưa, không có ai chịu giúp cậu cả. Hoặc là quỳ xuống dập đầu cho tôi, làm chó của nhà họ Viên tôi, hoặc là nhận lấy cái chết đi!" 

"Xem ra nhất định phải đánh trận chiến này rồi", Lý Dục Thần có chút bất đắc dĩ nói.

"Được, vậy ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của cậu! Chịu chết đi!"

Viên Thọ Sơn đang định ra tay, chợt nghe thấy một tiếng hét lớn: "Chờ một chút!"

Đám người kinh ngạc nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy tam đảo chủ đảo Cửu Long - Trữ Phượng Toàn đi ra.

Viên Thọ Sơn cau mày nói: "Trữ đảo chủ, làm sao, ông muốn ra mặt thay cậu ta ư?"

'Trữ Phượng Toàn liền ôm quyền: "Viên Tông Sư, tôi không có ý ra mặt thay cậu ta. Nhưng cậu ta không thể chết được, nếu cậu ta chết, tôi đi đâu mà tìm Hỏa Long Châu đây?"

Viên Thọ Sơn sững sờ, mới biết Trữ Phượng Toàn là vì Hỏa Long Châu.

Đảo Cửu Long ở hải ngoại, thuộc về khu vực không ai quản lý, mặc dù không độc lập xưng thành một quốc. gia nhưng cũng không khác một đất nước nhỏ trên biển là bao, thế lực trên biển cực lớn, hơn nữa Hoa Hạ và Đông Doanh đều muốn tranh giành nó, cho nên Viên Thọ Sơn cũng không dám chọc bọn họ.

"Trữ đảo chủ, kẻ này vô cùng xảo trá, không thể tin tưởng cậu ta được. Cậu ta nói đã mang Hỏa Long Châu đến Cửu Long đảo nhất định là kế sách kéo dài, nói không chừng Hỏa Long Châu căn bản không có ở chỗ cậu ta".

Trữ Phượng Toàn nói: "Hỏa Long Châu là thánh vật của đảo Cửu Long, cho dù là thật hay giả thì tôi đều muốn thử một lần, huống hồ không phải còn có hai nhà Tiên Cao bảo đảm sao. Nếu như ông đánh chết cậu ta rồi, sự đảm bảo của hai nhà sẽ không còn giá trị nữa. Ông báo được mối thù, nhưng ai sẽ bồi thường tổn thất cho đảo Cửu Long tôi đây?"

Dường như ở trong mắt Trữ Phượng Toàn, chỉ cần Viên Thọ Sơn ra tay, Lý Dục Thần chắc chắn sẽ phải chết vậy.

Viên Thọ Sơn không ngờ lại đột nhiên có sự cố, lập. tức nhíu mày.

"Trữ đảo chủ, không bằng thế này đi, tôi sẽ không đánh chết cậu ta, để cậu ta còn thoi thóp, sau đó ông ép hỏi cậu ta về tung tích của Hỏa Long Châu, đợi đến khi ông lấy được Hỏa Long Châu rồi thì lại đưa cậu ta cho tôi, như thế nào?"

'Trữ Phượng Toàn do dự một chút, nói: "Viên Tông Sư nói như vậy cũng không phải là không thể, nhưng cao thủ luận võ, sống chết chỉ ở trong nháy mắt, ông có thể bảo đảm ông thắng cậu ta mà vẫn có thể giữ được mạng sống của cậu ta không?"

Viên Thọ Sơn trầm ngâm một lát, nói: "Tôi cam đoan". 

Hai người ở nơi đó thương lượng, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của Lý Dục Thần bên cạnh, cứ như ở trong mắt bọn họ, Lý Dục Thần chỉ là một công cụ vậy.

Lúc này, Liễu Kim Sinh đứng lên. "Hai vị cho tôi nói một câu”.

Thật ra Liễu Kim Sinh cũng không hy vọng Lý Dục Thần rơi vào trong tay Trữ Phượng Toàn, nhỡ may để 'Trữ Phượng Toàn biết sự thật thì sẽ không xong. Lý Dục 'Thần chết trong tay Viên Thọ Sơn mới là kết quả tốt nhất với ông ta.

"Viên Tông Sư, ân oán của ông và cậu Lý, chúng tôi đều đã nghe rõ. Nhưng mà hôm nay là đại hội võ lâm, mặc dù hai người cũng được tính là người trong võ lâm, nhưng giữa hai người chỉ là ân oán cá nhân, cũng không. liên quan gì đến võ lâm phân tranh cả. Cho nên tôi đề nghị, hai người vẫn nên giải quyết trong âm thầm thì hơn. Chủ đề ngày hôm nay là tôi và Hà Tông Sư đọ sức, hai người cũng không thể giọng khách át giọng chủ được chứ. Không bằng chờ tôi và Hà Tông Sư phân ra thăng bại rồi lại giải quyết chuyện của hai người sau".

Viên Thọ Sơn sửng sốt một chút.

"Liễu Tông Sư, ông nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ vừa rồi tôi và lệnh đồ tỷ thí không tính sao?”

Theo điều lệ vốn có, Viên Thọ Sơn làm đồ đệ của Hà Trường Xuân, chiến thắng đồ đệ của Liễu Kim Sinh là Liễu Chấn Võ đã coi như kết thúc. Trận chiến Tông Sư đứng đầu nhiều năm không giải quyết được của đại hội võ lâm Nam Giang cũng nên hạ màn kết thúc.

Nhưng nghe lời của Liễu Kim Sinh thì có vẻ ông ta vẫn muốn đích thân tỷ thí với Hà Trường Xuân.

Điều này khiến lực chú ý của mọi người lập tức trở về trận chiến Tông Sư.

Liễu Kim Sinh nói: "Viên Tông Sư, vừa rồi Hà Tông Sư cũng đã nói, Tông Sư không có sư phụ, vào ngày mà ông trở thành Tông Sư, ông đã xuất sư rồi, đã không còn là môn hạ của Hà Tông Sư, đương nhiên cũng không thể đại diện Hà Tông Sư xuất chiến. Bởi vậy, đương nhiên kết quả luận võ giữa ông và Chấn Võ cũng không tính được".

'Trong lòng Viên Thọ Sơn không vui, rõ ràng là Liễu Kim Sinh muốn chơi xấu!

Nhưng lời nói của Liễu Kim Sinh lại không có gì để phản bác cả.

Mọi người đều nhìn về phía Hà Trường Xuân.

Vừa rồi Liễu Kim Sinh đã ngang nhiên tuyên bố đột phá Tiên Thiên, lúc này phải xem Hà Trường Xuân có dám ứng chiến hay không.

Mọi người cũng đều muốn biết rốt cuộc Liễu Kim Sinh có đến Tiên Thiên thật hay không, mà rốt cuộc. công phu của võ đạo Chí Tôn - Tiên Thiên sẽ như thế nào. 

Hà Trường Xuân mỉm cười, nói: "Liễu Tông Sư nói rất đúng, Thọ Sơn, chuyện của ông cứ chờ tôi và Liễu Tông Sư luận bàn xong rồi nói sau, tên nhóc Lý Dục Thần kia cũng không chạy thoát được đâu".

Viên Thọ Sơn đành phải đáp ứng: "Vâng".

Chợt nghe có người kêu sợ hãi: "Mọi người nhìn kìa! Hà Tông Sư... Tại sao có thể có... hai Hà Tông Sư?"

Mọi người tập trung nhìn lại, mới phát hiện Hà Trường Xuân chậm rãi đi về phía trước, đồng thời trên vị trí ban đầu của ông ta còn có một Hà Trường Xuân khác.

"Võ hồn! Là võ hồn! Hà Tông Sư đã luyện được võ hồn rồi!"