Jame giơ tay dùng ngón tay khẽ đẩy kính trên sống mũi, trông vẫn nho nhã, thanh lịch như vậy.
“Tôi là người được thần chọn, anh xem, tôi bị nhấn chìm xuống biển một ngày một đêm mà cũng không chết”, hắn ta nói.
“Thế thì đã làm sao?”
“Anh không thể giết hại một người được thần chọn, thần sẽ không vui”.
“Thế thì đã làm sao?”
.Jame ngẩn người một lúc, hiển nhiên không ngờ tên đối diện lại lặp lại cùng một câu, mà câu này rất có trọng lượng, khiến hắn ta không thể không đáp lại.
“Nếu thần không vui, sẽ cho lửa thiêu cháy nhân gian, nhân gian sẽ biến thành địa ngục”.
Hắn ta nói rất lớn tiếng, hiển nhiên là muốn cho dân đảo trên bờ đều nghe thấy.
Quả nhiên các dân đảo đều sợ hãi.
Lý Dục Thần cười lạnh lùng nói: “Ha ha, vậy thì thần cũng xấu tính quá, thần xấu tính như vậy, không thờ phụng cũng được”.
Jame lắc đầu, mơ rộng hai cánh tay hô lớn: “Thần à, xin tha thứ cho sự ngu dốt của anh ta! Thần nhìn anh ta đi, đang thương biết bao!”
Ánh mắt trời liền trở nên càng chói mắt trong tiếng hô của hắn ta.
Ánh mắt của Lý Dục Thần nhìn vượt qua .Jame, nhìn lên biển xa xôi.
.Jame tháo thập tự giá trước ngực xuống, giơ cao lên đỉnh đầu.
'Từ xa nhìn đến, vầng mặt trời đó ở bên trên thập tự giá, giống như hắn ta dùng thập tự giá nâng cả mặt trời.
Sau đó, thập tự giá của hắn ta phát ra ánh sáng dưới ánh mắt trời chiếu rọi.
“Tôi là con dân của thần, các người không giết chết được tôi đâu!”
Cùng với lời của hắn ta, ánh sáng trên thập tự giá lưu chảy, rơi xuống như thác nước, trùm lấy .Jame.
Mặt trời trên đỉnh đầu, toàn thân ánh sáng bao trùm, cảnh tượng đó, thực sự giống như thần giáng xuống.
Mọi người trên bờ xao động.
Có người kinh ngạc kêu lên, có người sợ hãi, thậm chí có người đã thành kính bái lạy, miệng hô tên cảu thần.
“Các người không giết chết được tôi đâu”.
Trong màn sáng vang lên giọng của .Jame.
“Tôi là sứ giả của thân! Các người phải kính trọng tôi, yêu tôi, nghe theo hiệu lệnh của tôi! Các người phải ăn mặc chỉnh tề gọn gàng, để tâm linh sạch sẽ, đi theo bước chân của tôi! Tôi sẽ đưa các người xông phá ngăn cách của bóng tối. Ánh sáng sẽ chiếu rọi các người, rửa sạch ô uế và tội ác trên người các người, đón nhận sự cứu rỗi của thần...”
Giọng của hắn ta yên bình, vang vọng như vậy, trực tiếp đi vào tâm linh mọi người.
Vào lúc này, trong mắt các dân đảo chỉ còn lại một vầng mặt trời khổng lồ trên bầu trời, và Jame trong ánh hào quang chiếu rọi như vị thần.
Mọi người đều quỳ xuống, thành kính cầu nguyện.
Ngay cả chị Mai đứng trong đám đông cũng có cảm giác muốn đi theo .Jame.
Chỉ có Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn vì có tu vi thâm sâu, thần hồn ngưng luyện, không bị ảnh hưởng. Nhưng khi họ nhìn thấy cảnh xảy ra trên người .Jame, cũng chấn hãi sâu sắc.
Trong thế giới của ánh sáng này, chỉ có một mình Lý Dục Thần trên cây cầu là không ăn nhập, vẫn là một bóng đen.
Dường như trước thần, anh mới là ác ma đó.
Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng: “Tôi vẫn luôn hiếu kỳ, trên người anh không có chút tu vi nào, làm sao sống qua được một ngày một đêm dưới đáy biển. Bây giờ tôi hiểu rồi, là thập tự giá trong tay anh. Không thể o phái Tây Dương các người cũng có chút bản lĩnh, đặc biệt là thuật kêu gọi. Chỉ tiếc là, các người không phải chính đạo, còn chuyên làm việc ác với danh nghĩa của thần, còn đáng hận hơn ma đạo! Hôm nay, tôi phải thay trời hành đạo!”
Nói xong, lấy bàn tay làm đao, chém một cái. Không gian trên cây cầu vụt lóe. Hư không nứt ra, hào quang gãy lìa.
Thác nước ánh sáng trên người .Jame lập tức bị chém đứt.
Hào quang trên thập tự giá dần đần dập tắt.
Dường như có sức mạnh thần bí kéo mọi người về từ trong ảo giác.
Mặt trời phía xa không còn khổng lồ như vậy nữa, ánh nắng cũng không còn chói mặt, biển và bầu trời cũng quay về.
Mấy con chim biển bay vút trên mặt biển, gió thổi nổi lên sóng biển khẽ đập lên những tảng đá.
.Jame mặc vest, thân hình cao đứng ở tận cuối cây cầu, giơ thập tự giá, ngây người nhìn Lý Dục Thần, trên khuôn mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
“Anh... làm sao anh làm được?” “Không! Không thể nào! Anh là ma quỷ!”
“Thần à!”, Jame hết sức giơ thập tự giá lên cao hơn, hô gọi nói: “Xin ban cho tôi ánh sáng và sức mạnh!”
Nhưng bất luận hắn ta hét thế nào, cầu nguyện thế nào, thập tự giá cũng không phát sáng.
“Giết hắn đi!", có người hét nói.
Một đám người cùng hô lên theo: “Giết hắn đi!”
Trên cả đường bờ biển đều dồn dập vang lên tiếng “giết hắn đi”.
“Nghe thấy chưa? Tiếng hô của mọi người!", Lý Dục Thần nói.