Lý Dục Thần nhét một viên đan dược vào trong miệng Lang Dụ Văn, sau đó nói: "Bây giờ có thể điều trị theo phương pháp của các ông rồi, chăm sóc anh ta cho kỹ, tôi đi một chút rồi về".
Vừa dứt lời, anh chợt lách người bay ra ngoài cửa sổ, hóa thành một điểm sáng biến mất ở chân trời.
Viện trưởng Diêu trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, luôn cảm giác mình đang năm mơ. Hồi lâu sau, ông ta mới hỏi y tá bên cạnh: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Y tá còn khiếp sợ hơn ông ta, hoảng hốt nói: "Người kia hình như... Bay... Bay..."
Viện trưởng Diêu đưa tay bịt miệng y tá: "Suyt! Đừng nói ra. Cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì cảiI"
Y tá giật nảy mình, hoảng sợ nhìn viện trưởng Diêu, ú ớ kêu lên.
Viện trưởng Diêu chậm rãi buông tay ra, nói với cô ta: "Cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả, rõ chưa?"
Y tá mờ mịt lắc đầu, lại giật mình gật đầu.
Viện trưởng Diêu thở ra một hơi, nói: "Dương y tá trưởng phòng cán bộ sắp nghỉ hưu rồi đúng không? Bà ta nghỉ thì cô lên thay đi".
Y tá vô ý thức "a" một tiếng, bỗng nhiên kinh ngạc há to miệng, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng được nhìn viện trưởng.
Y tá trưởng phòng cán bộ, đây chính là chức vụ có làm mấy đời cũng không tới lượt cô ta!
"Vừa rồi cô nhìn thấy cái gì?", viện trưởng Diêu lại hỏi. "Không... không nhìn thấy cái gì cả", y tá nói.
Viện trưởng Diêu thỏa mãn gật đầu, sau đó đi đến trước giường bệnh, kiểm tra Lang Dụ Văn trên giường.
Không cần làm kiểm tra, chỉ xem khuôn mặt dần dần khôi phục huyết sắc, viện trưởng Diêu cũng biết Lang Dụ Văn đã khỏe rồi.
Căn bệnh khiến cả bệnh viện bó tay chịu chết, đưa đến trong tay Lý Dục Thần lại đơn giản như ăn cơm uống nước. Nhưng điều này vẫn còn năm trong phạm vi có thể tiếp nhận được của viện trưởng Diêu, dù sao ông ta đã được chứng kiến “y thuật” cao siêu của Lý Dục Thần không chỉ một lần.
Nhưng hành động vừa rồi của Lý Dục Thần đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận biết của viện trưởng Diêu, khiến ông ta vô cùng kinh ngạc, sau đó chính là sợ hãi.
Đương nhiên viện trưởng Diêu cũng nghe nói đến lễ đính hôn chấn động cả Nam Giang kia, bây giờ nhà họ Lâm đã phục hưng, thậm chí còn huy hoàng hơn trước đây, mà cái cây lớn như nhà họ Viên lại đổ tận gốc trong thời gian ngắn như vậy. Nghe nói chỉ còn lại tên nhóc bị điên, còn dùng một mồi lửa đốt sạch cả nhà.
Cũng may, cũng may, lúc trước chỉ là xem nhẹ, không đắc tội tôn thần này. Viện trưởng Diêu càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
Sau khi sắp xếp xong xuôi việc chữa trị và chăm sóc Lang Dụ Văn, viện trưởng Diêu trở lại văn phòng, nhìn cờ thưởng treo khắp tường, chợt nhớ tới cái gì, câm điện thoại lên bấm số của viện trưởng viện bên cạnh, nói:
"Alo, giúp tôi làm một cái cờ thưởng, cứ viết bốn chữ “Tôi là lang băm”, đúng rồi, để treo trong phòng làm việc của tôi".
Trương Đạo Viễn bò tới trên mái nhà Thiên Tinh Quan, đắp kín một cái ngói cuối cùng, phủi tay, thở phào nhẹ nhõm thật dài.
Mấy tháng nay, ông ta không được rảnh rỗi một giây nào cả, một viên ngói một viên gạch, cuối cùng cũng xây xong Thiên Tinh Quan bị sụp đổ lại lần nữa.
"Thật sự là không dễ dàng mài!"
Trương Đạo Viễn đứng trên mái nhà, nhìn kiệt tác của mình, đột nhiên sinh ra một cảm giác tự hào.
Lúc trước Lý Dục Thần bảo ông ta xây nhà, ông ta cũng có chút oán khí. Nhưng người ta sứ giả Thiên Đô, thượng tiên Côn Luân, cho dù mình có oán giận cũng không dám nói một câu nào.
Nhưng bây giờ xây xong, từ đáy lòng ông ta lại muốn cảm ơn Lý Dục Thần. Thiên Tinh Quan lớn như thế đều là một mình ông ta xây lên, đây là công đức như thế nào chứ? Trăm năm sau, mọi người sẽ đánh giá ông ta như thế nào?
Mặt khác, Trương Đạo Viễn phát hiện trong khoảng thời gian này mình không biết ngày đêm, tập trung tinh thần xây như, nhìn như vất vả, nhưng không có việc vặt ràng buộc, trong lòng lại thanh tĩnh, tu vi cảnh giới đã tăng lên.
Có lẽ đây chính là đạo lý “duy chỉ một lòng thuần nhất mới nắm được đạo trung chính” sao.
Trương Đạo Viễn cảm thấy vô cùng hào hùng, trong lòng cũng bỗng nhiên sáng tỏ, không nhịn được phát ra một tiếng hét dài.
Ông ta chợt nhớ tới trong quán còn có một vị khách, liền nhảy xuống khỏi nóc nhà.
Bây giờ cuối cùng cũng đã xây xong, Trương Đạo Viễn chuẩn bị đi chiêu đãi vị đồng đạo Mao Sơn này một chút, dù sao người ta cũng xem như vị khách đầu tiên sau khi ông ta xây dựng lại Thiên Tinh Quan.
Ông ta đi vào phòng của Lưu đạo sĩ, chỉ thấy Lưu đạo sĩ đang ngồi trên bồ đoàn, trên mặt đất trước người bày biện một vòng phù.
Trương Đạo Viễn trông thấy những phù kia thì mơ hồ cảm thấy có chút không ổn. Trên những là phù này có linh khí chuyển động, có vẻ như đang thông qua hư không bắt lấy thứ gì đó.
"Đây là... đang tác hồn?", Trương Đạo Viễn thì thâm trong lòng.