Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 689: Chỉ thua ở viên đạn kia




Chỉ thấy anh đưa tay chỉ một cái, kiếm khí biến mất, mà kiếm gỗ đào trong tay Phan Kiến Trung chợt tuột ra, bị một lực lượng cường đại vô hình quấn lấy, bay ra vèo. một tiếng, rơi xuống trong tay Lý Dục Thần.

Phan Kiến Trung kinh hãi, vội vàng thi pháp, thủ quyết liên tục biến đổi, trong miệng lẩm bẩm gì đó muốn đoạt lại bảo kiếm.

Kiếm này là do ông ta dưỡng thành, đã dùng mấy chục năm, kiếm linh tương thông với linh hồn ông ta như thần giao cách cảm.

Ông ta vừa niệm chú, kiếm gỗ đào liền chấn động vù vù trong tay Lý Dục Thần, đang cố gắng tránh thoát.

Lý Dục Thần dùng một tay xoay chuyển thân kiếm, đưa ngang trước người, một cái tay khác thì chỉ vào nó, kêu lên: "Ngừng!”

'Thanh kiếm kia liền dừng rung động, bình tĩnh lại.

Mà Phan Kiến Trung đang niệm chú thì phun ra một ngụm máu tươi, ôm lấy ngực, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.

Lúc này, Mã Sơn cũng đã đánh gục gần hết đám vệ sĩ cầm súng kia xuống đất.

Chỉ còn lại mấy người công phu tương đối cao, cũng cách xa, lúc này số lượng người giảm bớt giảm bớt, bọn họ cũng có cơ hội để nổ súng.

Mấy khẩu súng đồng thời nhắm vào Mã Sơn, bóp cò súng. Tiếng súng vang lên, viên đạn bắn ra.

Nhưng mà Mã Sơn sử dụng bộ Võ, đá sớm thay đổi vị trí, bóng người như ma quỷ, căn bản không còn ở chỗ vừa rồi.

Viên đạn không bắn trúng anh ta mà bay loạn ra, lệch về phía hơn trăm người áo đen sau lưng Lý Dục Thần và Lang Dụ Văn, cho dù có bắn trúng hay không thì chắc chắn vẫn có người tử thương.

Quỹ tích mục tiêu của những viên đạn đó khiến đám người áo đen mở to hai mắt, không thể tin được nhìn về phía trước, bởi vì bọn họ lại có thể thấy được đường bay. của viên đạn bằng mắt thường.

Những viên đạn này mặc dù còn đang tiến lên, nhưng tốc độ lại trở nên cực chậm rãi, giống như mấy con côn trùng màu đen đang bay vậy.

Mà lúc này, bóng người Mã Sơn đã hiện ra như ma quỷ, mấy tay súng kia không còn cơ hội nổ phát súng thứ hai đã bị anh ta đánh bại.

Anh ta túm chặt lấy cổ áo của Phan Phượng Niên còn đang hoảng sợ, mắng: "Bà nó chứ, không phải vừa rồi ông còn rất ngông cuồng sao? Còn nói một nửa thành phố Long Thiên Nhất là của Phan Phượng Niên ông nữa chứ! Tôi rất muốn nhìn xem nếu đập chết ông, một nửa bầu trời thành phố Long có sập xuống không?" 

Mã Sơn nói đánh liền đánh thật, anh ta vung tay lên, tát vào mặt Phan Phượng Niên một cái chát thật mạnh.

Một cái tát này cực mạnh, khiến hai mắt Phan Phượng Niên tối sầm lại, suýt nữa mất tri giác.

Mã Sơn ngẩng đầu nhìn trời, giêu cợt nói: "Trời đâu có sập! Xem ra tôi còn chưa đánh đủ nặng".

Nói xong lại giơ tay lên.

Lần này Phan Phượng Niên thật sự sợ hãi, vội vàng cầu xin tha thứ: "Tha, tha cho tôi đi! Mấy người muốn cái gì, tôi đều cho mấy ngươi!"

Mã Sơn quay đầu nhìn Lang Dụ Văn.

Anh ta biết nhân vật chính của hôm nay là Lang Dụ Văn mà không phải Lý Dục Thần. Sống chết của Phan Phượng Niên là do Lang Dụ Văn định đoạt.

Lang Dụ Văn nhìn Phan Phượng Niên chật vật không chịu nổi, còn có đám vệ sĩ nhà họ Phan rên rỉ đầy đất, chợt thấy có chút hoảng hốt.

Từ khi rời khỏi Giang Đông, bao nhiêu năm rồi, ông ta đều mơ ước trở về báo thù.

Một màn trước mắt này đã từng xuất hiện trong giấc mơ của ông ta bao nhiêu lần rồi.

Nhưng ông ta biết đây chỉ là mơ, theo thời gian đổi đời, ông ta càng ngày càng không ôm hy vọng với việc quay về Giang Đông.

Không nghĩ tới hôm nay, thế mà giấc mộng này lại biến thành sự thật.

Lang Dụ Văn quay đầu nhìn thoáng qua Lý Dục Thần.

Gần hai mươi năm trôi dạt khắp nơi, ăn nhờ ở đậu, ông ta vốn dĩ càng ngày càng tuyệt vọng, cho rằng sẽ thất vọng cả đời. Không nghĩ tới từ khi người trẻ tuổi này xuất hiện, chỉ trong khoảng thời gian nửa năm ngắn ngủi, ông ta đã trở về Giang Đông, dẫm đạp một trong số những đầu sỏ năm đó - nhà họ Phan dưới chân.


'Thế nhưng ông ta lại thua. Chỉ thua ở viên đạn kia.

Những hào môn thế gia kia có thế lực và lực lượng cường đại đáng sợ, ép người khổng lồ trong thương nghiệp mới cất bước như ông ta đến đường cùng.

Điều ông ta sợ hãi cũng là viên đạn kia.

Bởi vì điều này nên ông ta biết, cho dù mình nghĩ ra ý tưởng thương nghiệp hoàn mỹ cỡ nào, đều sẽ tan thành mây khói ở trước mặt viên đạn kia. Hoặc là tử vong, hoặc là làm không công cho người khác, biến thành công cụ kiếm tiền trong tay người khác.