Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 820: Đây chắc chắn là một món bảo vật




Quỷ Vương chậm rãi tiến về phía trước trong khi vẫn vẫy lá cờ của mình.

Lý Dục Thần cảm nhận được một áp lực cường đại và dày đặc đang bao trùm lên người mình.

Hiện tại anh đã biết nguồn gốc của quỷ khí cực âm ở nơi này chính là phát ra từ lá cờ trong tay Quỷ Vương.

Đây chắc chắn là một món bảo vật.

Đạm Đài Ngọc đến đây có lẽ chỉ vì lá cờ này.

Nhưng lá cờ nằm trong tay Quỷ Vương, một khi quan tài được mở ra, Quỷ Vương sẽ nhân cơ hội sống lại, kẻ nào muốn cướp lá cờ sẽ chỉ trở thành đá lót đường trên con đường luân hồi chuyển kiếp của Quỷ Vương thôi.

Cho nên Đạm Đài Ngọc bày ra Ngũ Phương Linh Phiên trận, mượn hơn mười ngàn âm linh để hấp thụ quỷ khí của nơi này và trấn áp ý niệm muốn sống lại của Quỷ

Vương. Đáng tiếc ông ta còn kém một chút, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.

Đối mặt với một lá cờ quý giá như vậy, Lý Dục Thần nhất thời cũng không có biện pháp nào tốt.

Mà lúc này, cương thi xung quanh anh đã dần tụ tập lại. Hơn nữa nhìn cử động của bọn chúng thì dường như đã không còn cứng ngắc như ban đầu nữa, mà chúng

đã dần dần trở nên linh hoạt hơn.

Nếu như bị bọn chúng vây quanh và tấn công thì Lý Dục Thần sẽ bị tấn công từ ba phía.

Phía trước có một con Quỷ Vương đang cầm cờ, phía sau có gần trăm con quỷ thi, phía trên có hàng ngàn âm linh.

Cục diện này nhìn qua đã đi vào ngõ cụt. Điều phiền toái hơn nữa là có một số cương thi đã tách ra khỏi đại quân, có lế chúng đã bị dương khí trên người ông chủ Hầu hấp dẫn, cho nên đang chậm rãi đi đến.

Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc cũng đã thấy được tình hình bên trong đại điện, bọn họ cũng vô cùng lo lắng.

Nhưng thi sát ngoài cửa càng ngày càng tụ tập nhiều hơn, nếu cứ tiếp tục chiến đấu như vậy thì ngay cả người sắt cũng sẽ sụp đổ.

Tiêu Minh Hạc hét lớn một tiếng, chân khí cuồng phát, liên tục tung chưởng, đánh bay mấy con thi sát trước mặt ra ngoài, nhảy tới trước một bước, đứng ở trước mặt Bạch Phương Hưng, một thân một mình chặn lối vào lại, nói:

"Đạo trưởng Bạch, ông mau đi cứu ông chủ Hầu đi, nơi này giao lại cho tôi!"

Bạch Phương Hưng hét lớn: "Được, ông cẩn thận!"

Cầm thanh kiếm gỗ trong tay, ông ta xoay người tiến vào đại điện, lao tới chỗ ông chủ Hầu, giơ tay lên, dùng kiếm chém vào một con cương thi.

Đáng tiếc pháp thuật bên trong có hạn, trong tay lại là một thanh kiếm gỗ, hoàn toàn dựa vào chân khí, đánh cho đến hiện tại thì chân khí cũng đã tiêu hao rất nhiều.

Không ngờ con cương thi này lại cứng rắn hơn nhiều so với lũ thi sát bên ngoài, chỉ một tiếng rắc, thanh kiếm gỗ trong tay ông ta đã bị chặt đứt.

Bạch Phương Hưng lúc này mới ý thức được vừa rồi Lý Dục Thần từ xa bắn ra hai đạo kiếm khí, một kiếm chém quỷ, tưởng chừng như rất nhẹ nhàng nhưng lại vượt quá khả năng của ông ta.

Con cương thi dường như đang tức giận vì một kiếm của ông ta, nó quay sang lao về phía ông ta.

Ông ta tung cước đá trong không trung, đá mạnh vào ngực con cương thi.

Cú đá này mạnh đến mức con cương thi cũng bị đá lui lại mấy bước, còn bản †hân Bạch Phương Hưng cũng bay ngược về phía sau.

Ông ta xoay người như một con diều giữa không trung, nhẹ nhàng đáp xuống đất, mũi chân vừa chạm đất thì lại bay lên trời một lần nữa, bay tới đá vào đầu cương thi.

Thật không may, con cương thi chỉ bị quẹo đầu một chút, nó phát ra tiếng kêu cót két trên cổ.

Bạch Phương Hưng đáp xuống đất, nhìn thấy con cương thi không hề bị ảnh hưởng bởi hai cú đá đã dùng hết sức lực của ông ta, ngược lại hai chân của chính mình thì tê dại, trong lòng không khỏi run lên.

Thi sát bên ngoài tuy dễ đánh, nhưng lại không thể giết chết, cho dù có bị chia thành hai nửa hay bốn nửa thì cũng không chết, chỉ có thể đánh chúng nát thành từng mảnh nhỏ.

Thi quỷ ở đây thì ngược lại, có thể giết chết chúng, nhưng ông ta lại không có năng lực này, căn bản không thể giết chúng.

Mà ở trên đài cao kia, còn có một Quỷ Vương mà ngay cả Lý Dục Thần cũng không thể làm gì được.

Làm sao còn có thể đánh cuộc chiến này đây?

Nhìn thấy cảnh tượng này, ông chủ Hầu vội vàng la lớn: "Đạo trưởng Bạch, đừng để ý đến tôi, cương thi đi chậm rãi, tôi có thể chạy trốn được. Ông mau đi giúp cậu Lý đi, chỉ có cậu Lý mới có thể cứu chúng ta!"

Bạch Phương Hưng nhìn về phía Quỷ Vương đang giằng co với Lý Dục Thần, giữa không trung của đại điện đã tràn ngập mây đen và mây tím, ánh sáng của Thiên Đô lệnh ẩn hiện trong tầng mây.

Thi quỷ ở bên ngoài đã tụ lại, vây quanh Lý Dục Thần, chúng sẽ sớm phát động một cuộc tấn công.

Ông ta biết ông chủ Hầu nói đúng, chỉ có Lý Dục Thần mới có thể cứu được mọi người.


Tiêu Minh Hạc đang một mình chống đỡ thi sát ở cửa cũng không khá hơn, nhìn thấy thi sát ngày càng xuất hiện nhiều hơn, ông ta đã có chút bất lực.

Ông chủ Hầu thì chạy trối chết, như đang chơi trò mèo vờn chuột với lũ cương thi.

Tuy nhiên, sinh khí lưu động từ việc ông ta chạy trốn đã thu hút sự chú ý của nhiều thi quỷ hơn, một vài thi quỷ đã tiến đến gần ông ta.

Dần dần, ông ta cũng đã bị dồn đến góc tường, không còn đường chạy trốn.