“Đại sư Tác Lãng, sao ngài biết?”. chàng trai hỏi.
Tác Lãng trả lời: “Nếu cậu ta là đồng bọn của ác ma thì tất cả các cậu đã chết rồi”.
Lý Dục Thần gật đầu, vị Lạt Ma này không yếu, có nhãn lực.
Người thanh niên và quản gia ngạc nhiên, ánh mắt bọn họ nhìn Lý Dục Thần trở nên kỳ quái.
Tác Lãng nhìn Lý Dục Thần, hỏi: “Thí chủ có đạo pháp tuyệt diệu, không biết là phái nào trong đạo môn?”
“Đại đạo chí giản, vạn tiên quy tông, không phân phe phái. Đại hòa thượng, ông tu Phá Ngõa Pháp cũng có thành tựu đấy, xuất gia ở đâu?”
“Tôi tên là Tác Lãng, tu hành ở chùa Bạch Tháp. Thí chủ xưng hô ra sao?” “Tôi tên Lý Dục Thần”.
“Gậu chính là Lý Dục Thần?”, thanh niên kinh ngạc: “Người đại náo Bách Thảo Đường, tuyên bố nhà họ Lý trở lại thủ đô mấy hôm trước chính là cậu?”
“Đúng vậy, là tôi”. “Cậu thật sự là hậu nhân nhà họ Lý?” “Tuyệt đối không phải giả”.
Anh ta hơi do dự, dường như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén được, chỉ nói:
“Cậu đến đây làm gì?”
“Tôi muốn tham gia hội nghị của gia tộc nhà anh, nhưng bọn họ không cho tôi vào, nếu để tôi vào sớm hơn thì nhiều người đã không phải chết”.
“Cậu không họ Na, làm sao có thể để cho cậu tham gia hội nghị gia tộc?”, sắc mặt thanh niên thay đổi, anh ta nổi giận, nói: “Tôi không làm khó dễ cho cậu, cậu đi đi. Đại sư Tác Lãng, chúng ta đi thôi”.
“A di đà Phật!”, Tác Lãng niệm một câu Phật hiệu, ông ta nhìn Lý Dục Thần, muốn nói lại thôi.
“Ơ, Lạt Ma các ông cũng niệm a di đà Phật à?” “Nhập gia tùy tục mà thôi”. “Thế sao không niệm Vô Lượng Thiên Tôn?”
“Lý thí chủ nói đùa, tôi là tăng nhân, tuy không tu Tịnh độ, có thể niệm Phật hiệu”.
Nói xong ông ta đi vào trang viên.
Lý Dục Thần cười nói sau lưng: “Này, nếu đánh không lại thì có thể đi ra mời tôi, tôi thu phí rẻ lắm”.
Na Nhữ Bình và Lạt Ma Tác Lãng không để ý đến Lý Dục Thần mà đi thẳng vào trang viên.
Quản gia nhìn Lý Dục Thần, ánh mắt ông ta hiện lên vẻ hung ác.
Người kia đắc tội cậu Nhữ Bình, cậu chủ rộng lượng, không chấp nhặt, nhưng làm quản gia của nhà họ Na, ông ta không thể mặc kệ được.
Đây là cơ hội tuyệt vời để lấy lòng cậu Nhữ Bình. Sau này cậu Nữ Bình lên làm gia chủ, có khi mình sẽ được làm phó tổng quản, thậm chí là tổng quản.
Lúc đi vào, quản gia ghé vào tai bảo vệ nói nhỏ vài câu. Bảo vệ gật đầu hỏi ý.
Các bảo vệ sửng sốt, có vẻ như đang suy nghĩ xem tại sao vừa rồi không bắt được anh.
Có một bảo vệ nói: “Thừa lời nói nó làm gì, đánh đi! Tôi không tin chúng †a đông người thế này mà còn không làm gì được nó!”
Bọn họ rút gậy ra, định tiến lên.
Nhưng bảo vệ trước đó giơ tay ra cản lại: “Xử lý ổn thỏa một chút thì hơn”.