Bất luận là thế nào đều không thể làm nó đạt được mục đích.
Dù anh có thật sự mang huyết mạch Thiên Ma, Lý Dục Thần cũng sẽ không tiếp nhận người hầu này.
Khi mà vật cổ xưa ngủ say trong huyết mạch của anh lại lần nữa chậm rãi thức tỉnh, Lý Dục Thần không hề do dự, một kiếm chém giết phân thân của
Minh Phó.
Lúc cái bóng biến mất, phế tích trang viên hoàn toàn khôi phục như bình thường, tâm cảnh của Lý Dục Thần cũng khôi phục như cũ.
Anh mệt mỏi thở hắt ra.
Trận chiến ngày hôm nay không khiến anh mất nhiều sức lực, giết chết Ảnh Ma đơn giản hơn giết chết Quỷ Vương nhiều.
Nhưng anh lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, còn mệt mỏi hơn tất cả các lần chiến đấu trong dĩ vãng cộng lại.
Nhìn đống đổ nát trước mắt, anh dường như quay trở về năm bảy tuổi. Mất đi ông nội, anh một mình đứng cô đơn giữa vùng đất bỏ hoang, cô độc và bất lực đến nhường nào.
Mà khoảnh khắc này, anh cũng vô cùng cô độc.
Rốt cuộc vì sao mà nhà họ Lý diệt môn?
Cuối cùng thì mình là tiên hay ma?
Mẹ có còn sống không?
Những câu hỏi liên tiếp này luẩn quẩn không đi trong đầu anh.
Không ai có thể giúp anh.
Anh nhìn về phía tây, sư phụ, người đang ở đâu?
Anh rất muốn gấp một con hạc giấy, để Thanh Điểu đưa tin đi hỏi sư phụ.
Nhưng anh biết rõ, những việc này không thể hỏi sư phụ. Có hỏi thì người cũng sẽ không nói.
Lúc anh học tập kiếm pháp Huyền Minh, điệu múa Thiên Ma mà anh thấy được là chuyện thế nào?
Lý Dục Thần đứng trên phế tích, hồi lâu không động.
Anh không động, Na Nhữ Bình sau lưng anh cũng không dám động, đám người nhà họ Na ở cửa trang viên xa xa cũng không dám động. Bọn họ chỉ có thể lo lắng suông trong lòng, không biết bên này xảy ra chuyện gì, cũng không ai dám tới hỏi thăm.
Ngược lại là Lý A Tứ cả gan đi tới, nhẹ nhàng chọc chọc đầu vai Lý Dục Thần: "Cậu Lý! Cậu Lý! Cậu không sao chứ?"