Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 867: Phu nhân




Ông ta chỉ là ông chủ cửa hàng ở Phan Gia Viên, sao có thể trở thành gia?

Trừ phi... Hầu Thất Quý ý thức được mục đích của Lâm Mộng Đình ngày hôm nay.

"Phu nhân, tôi..." Hầu Thất Quý không biết nên nói tiếp lời này như thế nào, ông ta muốn che giấu kích động trong nội tâm, chợt nhận ra giọng nói cũng run rẩy.

Lâm Mộng Đình nói ra lời này không phải do tự cao tự đại, cũng không phải hứng thú nhất thời. Cô hiểu được, hôm nay cô chính là đại diện cho Lý Dục Thần tới đây.

Lời này của cô cũng đại diện cho lời nói của Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần xem trọng ông chủ Hầu, cảm thấy người này có thể dùng. Trải qua cuộc đối thoại vừa rồi, Lâm Mộng Đình cũng cảm thấy người này dùng được.

Nhà họ Lý Thủ đô muốn phục hưng, đúng là lúc cần dùng người.

Nếu lúc nấy, ngay cả chút chuyện nhỏ kia ông chủ Hầu cũng không giải quyết được, vậy sau này đừng nhắc đến việc xây dựng lại thế gia đệ nhất Thủ đô nữa.

Mà Lâm Vân và Nghiêm Cẩn đến, càng khiến Lâm Mộng Đình khẳng định, có khả năng Lý Dục Thần sớm đã đoán được phiền phức hôm nay cô gặp phải khi tới Phan Gia Viên, cho nên đặc biệt bảo Lâm Vân gọi đến cả Nghiêm Cẩn.

Lâm Mộng Đình biết uy lực khi hai thằng nhóc này liên hợp lại.

Có bọn họ, chỉ cần không phải Tông Sư ra tay, thì không ai có thể bắt nạt chị của bọn họ.

Đương nhiên, Lâm Mộng Đình không hề hoàn toàn trông chờ vào hai đứa em trai, cô cũng muốn kiểm tra thử, sau nửa năm tu luyện, rốt cuộc thực lực của cô đã đến mức độ nào rồi.


Ông ta như thể nhìn thấy ánh rạng đông rực rỡ giữa đêm đen hun hút; như kẻ phiêu dạt trên biển bắt được mép thuyền cứu nạn.

Tương lai trở nên sáng tỏ, sinh mệnh một lần nữa có ý nghĩa phi phàm. Mặc dù Hầu Thất Quý không nghĩ ra ông ta có thể giúp Lý Dục Thần làm chuyện gì, nhưng dù chỉ là thằng trông cửa, hoặc bảo ông ta quay về nghề cũ, lại đi trộm mộ, ông ta cũng bằng lòng.

Muốn làm thì làm lớn, so với mộ Quỷ Vương ở Long Môn Thiên Quan, những mộ trước kia ông ta trộm toàn là nhà tranh của đám con nít.

Nghĩ đến việc này, Hầu Thất Quý chợt cảm thấy cái vòng tay trước mắt đã không còn quan trọng nữa.