Lâm Mộng Đình không hề giấu giếm, cô giơ tay lên nói: "Vừa rôi t: bên ngoài. Ông ta muốn mua chiếc nhãn trên tay tôi, ra giá không hề thấp, nhưng đây là nhãn đính hôn Dục Thần tặng cho tôi, ông nói xem tôi có thể bán không?”
"Đương nhiên là không thể bán!", Hầu Thất Quý quả quyết đáp.
Lâm Mộng Đình cười nói: "Nhưng ông ta để lại lời nói, không bán cho ông †a, tôi sẽ không ra được Phan Gia Viên".
"Này..., Hầu Thất Quý nhíu mày: "Phu nhân, e rằng việc này có chút khó khăn. Tôi biết một thân bản lĩnh của cậu Lý không sợ gì cả, nhưng mục tiêu của cậu Lý là muốn phục hưng nhà họ Lý. Một gia tộc lớn, nhất là bậc quý tộc đỉnh cấp như nhà họ Lý năm đó không thể xây dựng nên toàn bằng vũ lực. Cậu Lý mới đến, ngoài lập uy còn phải lập đức, phải bồi dưỡng thế lực, kết giao bè bạn. Tần gia lợi hại hơn nữa cũng chỉ là người trong giang hồ, hiện tại giang hồ sớm đã không thể sánh được với năm đó, chia năm bè bảy mảng. Nhưng Vương Bách Thuận không giống thế, ông ta là người của nhà họ Vương. Nhà họ Vương là một trong bốn gia tộc lớn Thủ đô, nói riêng về tài lực và thế lực, ba nhà kia không so sánh nổi".
Hầu Thất Quý tạm dừng, dường như đang sắp xếp lời nói của mình.
"Tha thứ cho tôi cả gan nói bưa, mặc dù nhà họ Vương không huy hoàng được như nhà họ Lý năm đó, nhưng gần hai mươi năm qua, bọn họ đã có xu thể nhảy lên thành đứng đầu Thủ đô, đây là sự thật. Cậu Lý cao giọng tuyên bố nhà họ Lý quay về tại Bách Thảo Đường, tất nhiên sẽ khiến nhà họ Vương cảnh giác. Mặc dù Vương Bách Thuận có địa vị bình thường trong gia tộc, giống Bạch Ngũ Gia tại nhà họ Bạch, nhưng lúc này đắc tội ông ta, sợ rằng sẽ đưa tới toàn bộ nhà họ Vương căm thù, bất lợi với nghiệp lớn phục hưng của cậu Lý".
Lâm Mộng Đình cảm thấy kinh ngạc.
Đây là lần thứ hai trong hôm nay, Hầu Thất Quý khiến cô lau mắt mà nhìn.
Lần đầu tiên là lúc ông ta lộ ra chính khí và chấp nhất giữa những câu nói khôn khéo, lần này là phán đoán của ông ta đối với thế cục, cùng với chắc chắn đầy chuẩn xác về tình thế tại Thủ đô của Lý Dục Thần.
Người này không đơn giản, làm một thương gia đồ cổ quá đáng tiếc.
Lâm Mộng Đình quyết định, nhất định phải kể rõ đầu đuôi câu chuyện hôm nay cho Lý Dục Thần, Hầu Thất Quý này có thể trọng dụng được, không thể bỏ qua.
"Ông chủ Hầu, vậy theo góc nhìn của ông, tôi nên làm cái gì?', Lâm Mộng Đình thăm dò hỏi han: "Để phục hưng nhà họ Lý, tôi nên bán nhẫn để lấy lòng nhà họ Vương không?"
Hầu Thất Quý lắc đầu nói: "Đương nhiên không được. Đây là nhẫn đính hôn cậu Lý đưa cho cô, sao có thể bán chứ? Hơn nữa, Vương Bách Thuận không phải nhân vật trọng yếu của nhà họ Vương, đắc tội ông ta sẽ đắc tội nhà họ Vương, nhưng làm ông ta vui lòng chưa chắc đã có thể lấy lòng nhà họ Vương, ngược lại sẽ khiến nhà họ Vương coi thường cậu Lý".
Lâm Mộng Đình âm thầm gật đầu, ý nghĩ của ông chủ Hầu giống cô, rõ ràng mạch lạc.
"Thế phải làm sao giờ?" Hầu Thất Quý nghĩ nghĩ, hỏi: "Tứ gia ra giá bao nhiêu?" "Cả những thứ tôi chọn lọc ra, ông ta ra giá hai mươi triệu", Lâm Mộng
Đình trả lời: "Có điều, nghe ý của ông ta, tôi vẫn có thể tăng giá, bảo tôi nghĩ xong thì đến cửa hàng thứ hai bên tay phải Tây Môn Khẩu tìm ông ta".
Sắc mặt Hầu Thất Quý thay đổi: "Cửa hàng thứ hai bên tay phải Tây Môn Khẩu chính là cửa hàng của Vinh Quảng Kiệt".
Lâm Mộng Đình kinh ngạc: "Ồ, trùng hợp như vậy?"
"Cũng tính quá trùng hợp. Tứ gia và Tân gia quen biết nhau, Vinh Quảng Kiệt là con nuôi của Tần gia, ông ta đến đó uống trà cũng bình thường", Hầu Thất Quý đáp: "Phu nhân, nếu cô tin được tôi thì để tôi đi một chuyến, tôi thử xem có thể thuyết phục Tứ gia không mua nhãn của cô không".
Lâm Mộng Đình khá ngoài ý muốn, nghe ý tứ của Hầu Thất Quý, ông ta muốn đi thuyết phục Vương Bách Thuận từ bỏ mua nhẫn của cô.
Cô rất tò mò Hầu Thất Quý muốn làm thế nào.
"Tôi đương nhiên tin được ông chủ Hầu, có điều tôi không hề hy vọng sẽ mang đến phiền toái cho ông", Lâm Mộng Đình lên tiếng: "An toàn của ông là quan trọng nhất, tôi tình nguyện đắc tội nhà họ Vương cũng không muốn ông bị thương tổn".
Ông chủ Hầu cực kỳ cảm động: "Sẽ không. Nơi này là Phan Gia Viên, không phải đi Quỷ Môn quan. Tôi biết Vương Tứ gia này, thích sĩ diện, chỉ cần cho ông ta đủ mặt mũi, chuyện sẽ dễ thương lượng. Phu nhân chờ ở chỗ này,
tôi đi một chút liền đến".
Lâm Mộng Đình gật đầu nói: 'Được, vậy ông cẩn thận một chút. Nếu ông †a không đồng ý, tuyệt đối đừng nên cưỡng cầu”.
"Yên tâm đi phu nhân, tôi có chừng mực".
Hầu Thất Quý xoay người đi ra khỏi cửa hàng, lúc đi ra trong tay cầm một túi đựng lá trà.
Lâm Mộng Đình cảm thấy thật sự thú vị, không biết dựa vào mấy hộp lá trà, ông chủ Hầu muốn thuyết phục Vương Tứ gia như thế nào.
Lúc này, ông chủ Dương sát vách dẫn theo một người phụ nữ tiến vào.
Cô ta chính là Dương Ly Ly, là người trong họ, cùng thôn với ông chủ Dương. Lúc trước đến Thủ đô đầu nhập vào ông chủ Dương, muốn học làm buôn bán đồ cổ.
Ngay từ đầu ông chủ Dương dự định bồi dưỡng cô ta, để cô ta làm cái sạp nhỏ buôn bán chút chuỗi hạt châu ngọc thạch. Nhưng Dương Ly Ly không tập trung học được, lại đi phát sóng trực tiếp ở chợ, mỗi ngày cầm điện thoại di động đi dạo từng gian hàng.
Rất nhiều người phát sóng trực tiếp tại Phan Gia Viên, Dương Ly Ly bởi nhan sắc xinh đẹp, đặc biệt là có điện có nước, fan hâm mộ tăng mạnh, nhanh chóng trở thành người nổi tiếng trên mạng. Cũng không biết thế nào lại được Vinh Quảng Kiệt nhìn trúng.