Păng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!
Âu Dương Sân bắn liên tiếp năm phát súng.
Mỗi một tiếng súng vang lên đều như tiếng sét đánh trong lòng mọi người. Nhưng một cảnh tượng ngạc nhiên đã xảy ra.
Lý Dục Thần không hề ngã xuống, còn chắp tay sau lưng, chậm rãi bước đi.
Năm viên đạn sau lưng anh dừng lại và giữ khoảng cách khoảng hai mét một cách kỳ quái.
Năng lượng của viên đạn khiến bầu không khí xung quanh trở hỗn loạn, đối với mắt thường, nó tạo thành một khoảng không gian huyền ảo.
Mọi người đều ngây ra như phỗng, không hiểu tại sao anh lại làm được như vậy, đây còn là người sao?
Lý Dục Thần chậm rãi xoay người, nâng hai tay lên, mu bàn tay hướng ra ngoài, nhẹ nhàng vung lên.
Năm viên đạn nhanh chóng tản ra ngoài, quay đầu về năm hướng khác nhau rồi bay về phía đám người chen chúc ở trong sân.
Viên đạn mang theo luồng khí nóng bỏng, gần như sượt qua mặt người, bay vụt qua trước mắt, để lại một quỹ đạo hư không mang theo hơi thở chết chóc
Mọi người hoảng sợ, trợn mắt nhìn nhau, sự sợ hãi khiến bọn họ quên không né tránh, cũng không thể nào né tránh.
Cũng may đó chỉ là báo động giả, viên đạn không làm tổn thương bất kỳ ai, chúng lại bay ra khỏi đám người từ năm hướng khác nhau, bắn về phía Âu
Dương Sân đang giơ súng đứng giữa sân.
Tất cả năm viên đạn dừng lại cách đầu Âu Dương Sân tầm mười centimet rồi quay tròn.
Âu Dương Sân ngây ra như phỗng, không dám nhúc nhích. Trong khoảnh khắc này, nỗi sợ đã chiếm lấy toàn bộ cơ thể ông ta.
"Tôi nói rồi, ông không động tới tôi, tôi cũng không động tới ông, nếu ông động tới tôi..."
Mãi đến khi cơ thể Âu Dương Sân ngã xuống đất, một tiếng rầm vang lên khiến lòng người rung chuyển.
Lý Dục Thần làm như không có chuyện gì xảy ra, xoay người hỏi Lâm Mộng Đình: "Mộng Đình, xe mua xong rồi, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?"
Lâm Mộng Đình ngẩng đầu nhìn bầu trời trên sân, giờ đã sắp tới hoàng hôn, áng mây đỏ phủ kín cả bầu trời.
"Em đói rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi”. “Được, vậy đi ăn thôi”.