Khi đó Lý A Tứ mới biết rằng Lý Dục Thần còn chưa ngồi lên chiếc xe đó. Dù có ngốc anh ta cũng nhìn ra được, Lý Dục Thần cố tình giữ thể diện cho mình, để
người khác không xem anh ta là một tên bảo vệ.
"Quản gia Hầu, tôi..., Lý A Tứ không biết nên biểu đạt tâm trạng của mình lúc này thế nào.
Hầu Thất Quý nói: "Không cần nhiều lời nữa, sau này cứ làm tốt là được, đừng phụ lòng bồi dưỡng và kỳ vọng của cậu Lý với cậu".
"Vâng!", Lý A Tứ ra sức gật đầu.
Ngũ Ngọc Xuân bưng canh giải rượu trở lại, Hầu Thất Quý nhìn thoáng qua cô †a, nói: "Cậu thật sự phải cảm ơn cô Tiểu Ngũ, cô ấy chăm cậu cả đêm không ngủ, còn lau người và giặt quần áo cho cậu nữa".
Hầu Thất Quý nói xong, đi ra ngoài.
"Lau người cho...', Lý A Tứ sửng sốt.
Ngũ Ngọc Xuân cũng hơi đỏ mặt, đưa bát canh cho anh ta rồi nói: "Đứng ngây ra đó làm gì, uống canh đi".
'Vương Sùng Tiên một tay cầm vỏ kiếm chắn ngang trước ngực, tay kia làm dấu chỉ kiếm, quần áo trên người bay lên, một luồng cương khí khủng khiếp bao. quanh cơ thể ông ta tạo thành một cái khiên, ngăn ngọn lửa đang cháy.
Cả giáo đường đều bị lưồng ánh sáng trắng chói mắt cắn nuốt, tất cả mọi người cầu nguyện trong đại sảnh đều biến thành tro tàn.
Tiếng linh mục tụng kinh vẫn còn đang vang lên:
"...Ngài lệnh sao trời ẩn nấp, ngài lệnh cho trái đất sáng lên, ngài là vua của chúng thần, đối mặt với ngọn lửa của người, chúng ta đều được sống vĩnh cửu..."
'Vương Sùng Tiên nheo mắt niệm chú, kiếm chỉ lướt qua vỏ kiếm chắn ngang.
Một tiếng leng keng vang lên, kiếm Thanh Phong xuất vỏ, hóa thành một luồng ánh sáng màu xanh xuyên vào bên trong luồng ánh sáng màu trắng.
Luồng ánh sáng lập lòe rồi tắt hẳn.
Ở trên cao của tế đàn, cơ thể linh mục bị ép sát vào cây thánh giá, đôi mắt trợn trừng như cá chết, trong mắt còn lưu lại sự hoảng sợ đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Một thanh kiếm cắm vào ngực ông ta, lưỡi kiếm đâm vào tim, xuyên qua cơ thể và ghim ông ta lên cây thánh giá.
'Vương Sùng Tiên nhíu mày.
Trận chiến này nhìn qua có vẻ dễ dàng nhưng thật ra lại không đơn giản như vậy.