Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 952: Giọng nói gì vậy?




Lý Dục Thần ngồi xếp bằng, toàn thân đắm chìm trong một mảng ánh sáng vàng nhạt.

Mãi đến khi trời bên ngoài hửng sáng, anh mới từ từ mở mắt, thu lại toàn bộ ánh sáng vàng.

Cửa phòng kẽo kẹt mở ra, Lâm Mộng Đình bưng một chén canh dưỡng khí thần tiên bước vào, hương thơm thoang thoảng lập tức lan tỏa khắp căn phòng.

“Dục Thần, gần đây thời gian anh thiền định ngày càng dài, có phải có tâm ma gì không?”, Lâm Mộng Đình hỏi.

Lý Dục Thần nhận lấy chén canh dưỡng khí, đưa lên miệng, trầm ngâm nói: “Mộng Đình, gần đây anh thường xuyên bị ảo thính, có một giọng nói, tựa như đến từ nơi hư vô nào đới”.

“Giọng nói gì vậy?”, Lâm Mộng Đình tò mò hỏi.

"Anh nghe thấy có người nói với anh rằng: “Tôi đã Nhị Dương rồi, sao Lôi Kiếp Nhị Trùng của cậu vẫn chưa đến?””

“Hả, đây là có ý gì?”

“Ừm, có lẽ là dấu hiệu báo hiệu lôi kiếp của tôi sắp tới rồi”.

Lý Dục Thần khế nhấp một ngụm canh.

Đây là canh dưỡng khí được điều chế theo phương thức bí truyền của Côn Luân, vị ngọt thanh như quỳnh tương, vừa vào trong bụng, lập tức có một loại cảm giác cơ thể hòa tan vào trong thiên địa.

“Mộng Đình, em cũng phải cẩn thận, em đã lây nhiễm thiên ma huyết khí của anh, lôi kiếp rất có thể sẽ đến sớm hơn. Tuy em tu luyện chưa lâu, tuy có cơ duyên dịch cân tẩy tủy, nhưng chung quy vẫn là phàm thể, một khi lôi kiếp giáng xuống...”

Lý Dục Thần không khỏi lo lắng nhìn Lâm Mộng Đình.

Lâm Mộng Đình mỉm cười, nói: “Dục Thần, kiếp này có thể gặp được anh, chính là hạnh phúc lớn nhất của em. Bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần anh ở bên cạnh em, em sẽ chẳng sợ gì cả. Em tự biết căn cơ nông cạn, tiên duyên có hạn. Anh là tiên, em là phàm, em chung quy không thể ở bên anh mãi mãi được. Em

không sợ chết, nếu có thể chết trong vòng tay anh, em cũng mãn nguyện rồi!”

Lý Dục Thần một tay ôm cô, nói: “Đừng nói những lời như vậy. Em là người phụ nữ của anh, ông trời cũng không thể cướp đi được!”

Lâm Mộng Đình biết đây chỉ là lời dỗ dành mình, đại đạo tại thiên, ai có thể cưỡng lại ý trời chứ?

Nhưng cô vẫn rất vui vẻ, lòng như được rót mật ong ngọt ngào.

“Dục Thần, em muốn sinh cho anh một đứa con...', Lâm Mộng Đình dựa vào lòng Lý Dục Thần, giọng điệu nũng nịu nói, đến những chữ cuối cùng, giọng cô nhỏ hơn, mặt đỏ bừng như sốt cao đến bốn mươi độ.

“Chuyện này...", Lý Dục Thần sửng sốt một chút, “Anh... Anh sẽ không...”

Lúc này đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa thình thình.

Giọng của Hầu Thất Quý vang lên từ bên ngoài: “Công tử, phu nhân, tiểu thư nhà họ Sở đến rồi”.

Nhóm người mặc áo đen đang hát cầu nguyện, Vương Sùng Tiên đến rõ ràng đã làm gián đoạn nghỉ thức của bọn họ.

Bọn họ đứng lên, lẩm bẩm nói gì đó.

Vì nhiều người, lại xen lẫn với giọng địa phương đặc sệt, Vương Sùng Tiên không thể nghe rõ họ đang nói gì. Tuy nhiên, điều đó cũng chẳng quan trọng, bởi ông ta vốn chẳng có ý định trò chuyện với họ. Những con người này đã bị tẩy não, bị nhồi nhét vào đầu những giáo lý mù quáng, khiến linh hồn họ không còn thuộc về chính bản thân mình nữa.

Nhìn thấy những người bị trói trên thập tự giá, Vương Sùng Tiên rất tức giận.

Những người này không mảnh vải che thân, gầy trơ xương, rõ ràng nghỉ lễ này đã diễn ra rất nhiều ngày. Trong những ngày này, có lẽ họ không hề ăn uống gì.

Chậm thêm chút nữa, dù không bị thiêu sống, họ cũng sẽ chết đói, chết khát.

Một người đàn ông cao lớn mặc áo đen, trông như thủ lĩnh, giơ thập tự giá trước ngực về phía Vương Sùng Tiên.

Vương Sùng Tiên không đợi ông ta hát cầu nguyện, rút kiếm Thanh Phong ra khỏi vỏ, một tia sáng lóe lên, cánh tay của người đó rơi xuống đất, tay vẫn nắm

chặt nửa cây thập tự giá.

Ông ta kinh hoàng nhìn cánh tay đứt lìa của mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dùng tay còn lại giơ cao nửa cây thập tự giá còn lại, hô lớn một tiếng.

Tất cả những người áo đen đều giơ cao thập tự giá, trông như những sinh viên mặc áo tiến sĩ xếp hàng chờ chụp ảnh tốt nghiệp.

Thập tự giá phản chiếu ánh sáng mặt trời, ánh sáng của mấy chục thập tự giá

nối liền, như những tấm pin năng lượng mặt trời khổng lồ.

Trông đây giống như một trận pháp phòng thủ, nhưng so với trận pháp của Huyền môn Hoa Hạ chú trọng âm dương ngũ hành thì cái này quả thực quá sơ sài.

Vương Sùng Tiên cười lạnh một tiếng, vung tay phóng ra một luồng kiếm khí.

Kim Tam Mộc gầy gò trơ xương, thoi thóp, sắp sửa tắt thở.

Vương Sùng Tiên điểm vào huyệt Thiên Trung của anh ta, truyền một luồng chân khí vào cơ thể anh ta.

Kim Tam Mộc mơ màng tỉnh dậy, ngẩn ngơ một lúc mới nhận ra Vương Sùng Tiên, mừng rỡ reo lên: “Sư huynh! Sư huynh đã xuất quan rồi sao?”

Vương Sùng Tiên gật đầu, hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?”