Vậy là, ba trong số bốn đại gia tộc của thủ đô là nhà họ Vương, nhà họ Na, nhà họ sở cứ thế đi bộ cùng với Lý Dục Thần.
Còn sau lưng bọn họ là một đám đông đen đặc, tất cả đều là những nhân vật quan trọng hoặc là gia chủ của các gia dinh giàu có, quyền quý của thủ đô.
Con đường lớn dẫn tới tòa nhà chính của trang viên bổng chốc náo nhiệt hẳn lên.
Lý Dục Thần đi đầu đoàn người, đương nhiên cũng trở thành người đứng đầu các gia đình quyền quý của thủ đô, thấp thoáng khôi phục lại oai phong của gia đình đứng đầu thủ đò năm nào.
Mọi người nhanh chóng đi tới tòa nhà chính.
Tần Thụ Nghĩa, Tòn Trường Hải và đám đệ tử Tân môn đã đứng chờ sẵn ở đó.
Tân Thụ Nghĩa chuyển sang khuôn mặt tươi cười, chắp tay chào mọi người rồi nói to: “Quý vị tới đây là vinh dự của nhà tôi, xin được hoan nghênh tất cả các vị!”
Ông ta chỉ liếc nhìn Lý Dục Thần một cái rồi lập tức nhìn sang mấy nhà họ Vương, họ sở, họ Na.
Thế nhưng ngoài Vương Bách Thuận ra,
người đại diện cho mấy nhà kia tới đây đều là người trẻ tuối, còn Vương Bách Thuận thì chỉ được mỗi cái bối phận là cao chứ thực ra địa vị trong gia tộc lại hết sức tầm thường. Thấy vậy, Tân Thụ Nghĩa lập tức thay đổi sắc mặt.
Ba nhà này cứ như thể đã giao hẹn trước với nhau, rõ ràng là đang tỏ thái độ không muốn dính líu vào chuyện giữa Tân môn và nhà họ Lý lần này nên chỉ sai bọn hậu bối tới tham dự.
Còn nhà họ Tiêu thì thậm chí không cử một ai tới dự.
“Tân gia, chúc mừng ông, chúc ông mọi điều thuận lợi, hahaha!”, Vương Bách Thuận tiến lên nói.
“Tứ gia khách khí”, Tần Thụ Nghĩa đáp lễ: “Sao không thấy anh Bách Giang tới?”
“Ôi chao, vốn là anh cả tôi muốn đích thân tới”, Vương Bách Thuận tỏ ý xin lỗi: “Nhưng anh ấy bị dương tính lại lần hai nên không thể đi được, đành bảo tôi và cháu cả của tôi đại diện cho nhà họ Vương tới chúc thọ ông”.
Sở Dao cũng tiến lên nói: “Tần gia, bố tôi cũng bị dương tính lại lần hai, cổ họng đau rát, không nói chuyện được nên bảo tôi thay mặt nhà họ sởtới tặng quà mừng cho Tần gia. Chúc Tần gia thọ tỉ Nam Sơn!”
Na Nhữ Bình sai người mang quà tới, chắp
tay nói với Tần gia: “Tân gia, vốn dĩ bố tôi cũng muốn tới nhưng ông ấy cũng bị dương tính lại lần hai…”
Tân Thụ Nghĩa đứng tại chỗ, không nghe lọt nối gì vào tai nữa, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng tựa như núi lửa sắp phun trào.
Trong sân tràn ngập màu đỏ máu, mọi người dường như đang tắm mình trong biển máu.
Chung quanh là áp lực vô tận, ngay cả hít thở cũng cực kỳ nặng nhọc.
Vu sư Bayar dang rộng hai cánh tay, rung rung cổ tay, chiếc vòng bạc đeo trên cổ tay liên tục phát ra âm thanh chói tai như thể tiếng gầm rú của những u hồn tới từ thời viễn cổ.
Sư phụ Vinh chật vật tiến lên trước một bước, bàn tay cầm đao không ngừng run rẩy.
Đôi mắt trên khuôn mặt quệt thuốc màu của Bayar tựa như mắt của chim ưng nhìn chằm chằm sư phụ Vinh, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng biến thành sự hung ác, nham hiếm hơn nữa.
“Ui chà… Manh đột la nha…”
Cổ họng Bayar phát ra một vài âm thanh kỳ quặc, lồng ngực rung lên như thể đang hát một bài chú ngữ cố xưa, hoặc như tiếng kêu của một loài động vật thần bí nào đó.
“Hừ ba la mị…”
Sư phụ Vinh vừa mới co được chân lên đã lại phải đặt xuống.
Ông ta vẫn cố găng co chân lên một lần nữa.
Ông ta nhất định phải tới gần thêm một chút nữa, phải gần thêm một chút nữa thì mới có thể vung đao lên chém.
Dưới loại áp lực này, cùng lắm ông ta chỉ có thế chém được một nhát đao.
Cho nên ông ta nhất định phải kết thúc cuộc chiến trong chỉ một nhát chém, nếu không ông ta sẽ thua, sẽ chết, toàn bộ anh em trong Vinh môn đều sẽ chết.
Sư phụ Vinh chật vật nhấc chân lên một lần nữa.
Cơ bắp toàn thân dường như nhũn ra, không còn sức lực, đùi như thế bị cột một khối đá nặng ngàn cân, máu trong người như bị rót chì.
Ánh sáng màu máu che mờ tầm mắt của ông ta, bóng dáng Bayar trở nên mơ hồ.
Đôi chân co lên giữa không trung không còn hạ xuống nữa.
Bước đi này như thể vượt qua ngàn dặm xa xôi.
Bayar bật cười như quỷ dữ.
“Người phàm nhỏ nhoi cũng dám múa đao trước mặt thần linh ư! Bỏ xuống!”
Cánh tay của sư phụ Vinh run lên, cây đao rơi khỏi tay, đáp xuống đất, kêu “choang” một tiếng.
“Quỳ xuống!”
Bayar cất giọng một lần nữa.
Ông ta ngấng đầu lên nhìn mái vòm màu máu trên nóc nhà, không còn sức nhúc nhích nữa, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi cái chết.
Bayar bước những bước đi kỳ cục, lắc lư cơ thể như một con tinh tinh đi tới chỗ sư phụ Vinh.
Ông ta nhìn sư phụ Vinh ở bên dưới: “Người phàm nhỏ nhoi, thần sẽ mang hồn phách của ông đi, để ông được bất tử!”
Nói rồi, ông ta vươn hai tay ra, lòng bàn tay hướnq về phía sư phu Vinh.