Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 986: Mặc dù nhà họ Tần




Trong mắt bọn họ, đương nhiên gần đây Lý Dục Thần đang phất lên nhưng thực lực và trí tuệ mà anh thể hiện ra vẫn còn chưa đủ sức khiến nhà họ Vương phải nhượng bộ.

Vương Tứ gia tin rằng nhà họ Sở cũng nghĩ như vậy, cho nên Sở Chấn Thanh mới không tới mà cho Sở Dao - người có mối quan hệ với Lý Dục Thần cũng không đến nỗi nào, tới đây để có thể dễ bề tiến thoái.

Mặc dù nhà họ Tần không phải là một gia đình giàu có, quyền quý nhưng Tần gia là Tông Sư Sách Môn, địa vị cực kỳ cao, đệ tử Tân môn trải rộng khắp thiên hạ.

Sau chuyện ở Phan Gia Viên, mâu thuẫn giữa hai nhà họ Tần và họ Lý căng thẳng như nước với lửa.

Hôm nay là lễ mừng thọ của Tần gia, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, đây chính là lúc bộc lộ năng lực và trí tuệ của Lý Dục Thần.

Nhưng cả bốn nhà đều không ngờ được rằng Lý Dục Thần lại mạnh bạo như vậy, trực tiếp tặng cho Tân gia một chiếc quan tài.

Cách làm giết địch tám trăm, tự tổn một ngàn này quả là không khôn ngoan.

Ông ta không cho rằng hiện tại Lý Dục Thần đã có thể cứng đối cứng với Tần gia, cho dù có thể oai được nhất thời nhưng xét về đại cục thì chắc chắn là thua thiệt. Chẳng những tự cắt đứt đường lui của mình mà cũng cho thấy người này tầm nhìn nhỏ hẹp, khiến người cả thủ đô cười chê.

Vương Tứ gia lắc đầu, quan tài còn đang nằm ở đó, ông ta không thể nào nói đỡ được gì.

'Tần Thụ Nghĩa sầm mặt lại, mắt lóe lên ánh sáng lạnh, ông ta nghiêm nghị nói: “Lý Dục Thần, cậu có ý gì vậy?”

Lý Dục Thần cười hỏi: “Tân gia không mở ra xem thử à?”

Nghe anh nói vậy, mọi người lại tò mò không biết trong quan tài này còn có thứ gì?

Có người thoải mái nói: “Quan tài quan tài, thăng quan phát tài, cậu Lý quả là có lối tư duy độc đáo, đặt quà tặng bên trong quan tài, ngụ ý đúng là tốt đẹp!”


Nắp quan tài vừa mở ra, mọi người bất giác xích lại gần xem thử bên trong có gì.

Đúng lúc này, trong quan tài bỗng nhiên có một người ngồi dậy làm mọi người giật mình, cuống quít lùi lại.

Người đó ngồi trong quan tài, ngơ ngác nhìn xung quanh, cho tới khi nhìn thấy. Tôn Trường Hải mới la toáng lên: “Cứu mạng! Ông Tôn, cứu mạng!”

Tôn Trường Hải nhíu mày.