Lúc này, dù thế nào đi nữa, Tân Thụ Nghĩa cũng không thể thừa nhận mình có liên quan với Lạc Tinh Xương. Nếu như ông ta thừa nhận chuyện mình chôn quan tài Tuyệt Hộ thì sau này còn ai dám giao du với ông ta nữa? Đừng nói là không thể sống ở thủ đô nữa mà thậm chí những nơi tự nhận mình là chính phái như Bạch Vân Quan, chùa Bạch Tháp còn sẽ đuổi giết ông ta. Đến lúc đó, ông ta chỉ còn đường bỏ chạy lên Mạc Bắc hoặc là tới Bạch Sơn xin tổ sư gia che chở.
Lạc Tinh Xương nghe vậy rất sốt ruột, anh ta bò lăn bò lê lại ôm bắp đùi của Tần gia: “Tần gia! Tần gia! Xin hãy cứu tôi đi! Ông không thể bỏ mặc tôi được! Tôi làm theo lệnh của các ông mài”
Tân Thụ Nghĩa giận dữ, đập một phát vào đỉnh đầu của Lạc Tỉnh Xương. “Dám đến Tân môn gây sự, tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Lạc Tỉnh Xương không kịp rên một tiếng nào đã chết ngã lăn ra đất.
Mọi người ồ lên.
Tần Thụ Nghĩa làm vậy cũng là vì bất đắc dĩ, dù sao thì giết Lạc Tinh Xương cũng tốt hơn là tiếp tục để anh ta mở miệng ra cắn lung tung. Chỉ cần ông ta không chịu thừa nhận thì hiện tại không có chứng cứ, Lý Dục Thần có thể làm gì được ông ta?
“Đúng là tàn nhẫn, ngay cả người của mình cũng giết”, Lý Dục Thần lắc đầu thở dài.
'Tần Thụ Nghĩa cười găn đáp: “Lý Dục Thần, cậu cho rằng đóng hai chiếc quan tài rồi tìm đại một người nào đó tới đây là có thể vu khống cho tôi hay sao? Mặc dù Tân môn không phải là gia đình quyền quý ngàn năm hay nhà giàu bề thế trăm năm nhưng cũng không phải hạng để mặc cho người khác ức hiếp. Hôm nay, ngay trước mặt các gia đình giàu có, quyền quý của thủ đô, cậu hãy nói rõ ra cho tôi. Cậu có chứng cứ gì chứng minh những chuyện này là do tôi làm? Nếu cậu không trình ra được chứng cứ, muốn ăn không nói có, vu khống Tân môn, vậy thì chớ trách Tân Thụ Nghĩa tôi đây không khách khít”
Nói rồi, ánh mắt Tân Thụ Nghĩa trở nên lẫm liệt. Thoắt cái, người ông ta tỏa ra áp lực vô hình, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên nặng nề, giá lạnh.
Đám đệ tử Tân môn đứng sau lưng ông ta đều hùng hổ xông lên, bày trận ở hai bên.
Trong lòng mọi người đều căng thẳng, bất giác muốn lùi lại, chạy khỏi đây. “Chứng cứ ư?”, Lý Dục Thần đối mặt với cơn thịnh nộ của Tông Sư, oai phong
của Tân môn vẫn không hề nao núng: “Nơi này không phải toà án, tôi cũng không tới thưa kiện với ông. Tôi tới là để giết ông thì cần gì phải có chứng cứ!”
“Giết tôi? Hahahaha...” Tần Thụ Nghĩa cười phá lên. “Cậu nghĩ đây là đâu? Là nhà họ Lý? Hay là Nam Giang?”
“Nơi này là Yến Bắc Viên! Là địa bàn của Sách Môn! Không phải chỗ cậu ra oail
“Lý Dục Thần, cậu vừa tới thủ đô đã đánh đệ tử của Tân môn tôi bị thương, tôi vốn không muốn chấp nhặt với cậu nhưng cậu được đằng chân lại lân đằng đầu, chẳng những khiến tôi khó xử mà còn tìm người tới vu vạ cho tôi. Cậu muốn trở nên nổi bật, muốn giẫm lên mặt Tân Thụ Nghĩa tôi để trèo lên cao hơn chứ gì, cậu nghĩ làm vậy là có thể khôi phục vinh quang của nhà họ Lý ngày xưa hay sao? Nằm mơi”
“Sư phụ, cần gì phải phí lời với cậu ta, quan tài đã đưa tới cửa rồi, hãy giết cậu ta đi!”
Vinh Quảng Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói.
Các đệ tử của Tân môn cũng không nén nổi cơn giận, ai nấy đều muốn xông lên.
Tần Thụ Nghĩa giơ tay lên ngăn cản bọn họ.
“Hôm nay mọi người tới đây là để chúc thọ tôi, tôi không muốn làm mọi người mất vui. Tôi cho cậu thêm một cơ hội, hãy xin lỗi tôi trước mặt mọi người rồi cút khỏi thủ đô, nếu vậy thì tôi sẽ bỏ qua chuyện hôm nay!”
“Sư phụ!”
Vinh Quảng Kiệt không phục, anh ta hung dữ nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, lúc đảo mắt nhìn sang Lâm Mộng Đình, mắt như thể bị gai đâm, bảy phần ghen ghét, ba phần tà ác.
“Tần gia rộng lượng!”, trong đám đông có người hô to.
Vốn dĩ ở đây có không ít người đứng về phe Lý Dục Thần, bởi vì hành động Tần gia giết Lạc Tỉnh Xương rõ ràng là giấu đầu hở đuôi, e rằng chuyện chôn quan tài Tuyệt Hộ ở nhà họ Lý đến quá nửa là thật.
Nhưng bọn họ cho rằng cách làm của Lý Dục Thần là không thông minh, khiêng quan tài tới hỏi tội đương nhiên là để làm Tần gia mất mặt, nhưng làm vậy. thì bản thân nhà họ Lý cũng chẳng được lợi lộc gì.
Khi Lý Dục Thần nói ra chuyện anh muốn giết Tân gia, mọi người đều cho rằng anh đã điên rồi.
Vốn dĩ chuyện này còn có thể hòa giải được, dù sao toàn bộ các gia đình giàu có của thủ đô đều đang có mặt ở đây. Thế nhưng câu “cần gì phải có chứng cứ” của Lý Dục Thần đã chặn miệng tất cả mọi người, thái độ ấy rõ ràng là chẳng coi ai ra gì.
Bởi vậy, không ít người đã thay đổi lập trường, đứng về phía Tần gia. Còn một số người vốn đã không thích Lý Dục Thần, không hi vọng nhà họ Lý quật khởi thì lúc này lại càng thêm đắc ý, chỉ ước sao Tân môn ra tay, dạy cho Lý
Dục Thần một bài học.
“Hừ, không biết tự lượng sức mình! Cậu ta tưởng đây là tên ngu Âu Dương Sân kia hay sao, đây là Tân gia, là Tông Sư Sách Môn!”
“Tay họ Lý này cũng là Tông Sư đấy, không biết bọn họ mà đánh nhau thì kết quả sẽ thế nào?”
“Cho dù cậu ta là Tông Sư nhưng đây là địa bàn của Tần gia, đến đá bóng còn xét tới sân nhà và sân khách, huống hồ còn có ông Tôn ở đây, nghe nói thực lực
Bayar là đại vu của Tát Mấn, pháp lực cao cường, ông ta có thể xảy ra chuyện gì chứ?
“Tạm thời cứ mặc kệ đã, chỉ cần đánh bại được Lý Dục Thần thì quyền chủ động sẽ nằm trong tay chúng ta”.
Tân Thụ Nghĩa rất tự tin.
Ông ta biết Lý Dục Thần cũng là Tông Sư, hơn nữa còn mạnh hơn so với Tông Sư bình thường.