Thấy đệ tử Tần môn thương vong nặng nề, bỗng nhiên một bóng đen tựa như ma quỷ xuất hiện, nhào tới chỗ sư phụ Vinh.
“Cấn thận!”
Ông chủ Vương hô lên, tung chưởng đánh về phía bóng đen kia.
Sư phụ Vinh nghe thấy lời nhắc, trở tay chém một nhát.
Bóng đen nương theo làn gió từ đòn đánh của sư phụ Vinh để bay lên cao, lướt qua vai ông ta.
Sư phụ Vinh chém hụt, kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay cầm dao thõng xuống, lắc lư đôi lần, con dao phay rơi “choang” xuống đất.
Bóng ma kia lượn một vòng trên không trung rồi hóa thành một chấm nhỏ đáp xuống tay của Tôn Trường Hải, hóa ra đó là một con rắn đen nho nhỏ. Thân rắn quấn quanh cổ tay của ông ta, đầu rắn ngóc lên, lè lưỡi như thế đang khoe khoang chiến công vừa rồi của mình với chủ nhân.
Ông chủ Vương xông lên, xé áo của sư phụ Vinh ra, vai của sư phụ Vinh đã bầm đen, hắc khí nhanh chóng lan rộng.
Ông chủ Vương điếm mấy phát trên vai sư phụ Vinh, ngăn cản khí độc lan tới tim, hỏi: “ông
sao rồi?”
Sư phụ Vinh cắn răng nói: “Không chết được!”
Mọi người xung quanh thấy vậy không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Tôn Trường Hải ôn tồn hòa nhã lại nuôi một con vật có độc như vậy. Người nào sợ rắn thì toàn thân đều đã nổi da gà.
Lý Dục Thần đứng tại chỗ, không hề có ý định ra tay.
Lâm Mộng Đình hơi lo lắng: “Dục Thần, sư phụ Vinh không sao chứ?”
Lý Dục Thần nói: “Không sao, hiện tại hai người họ là hai vị tướng giữ cửa của nhà họ Lý chúng ta. Nếu như ngay cả một con rắn cũng không giải quyết được thì sau này lúc anh đi vắng, sao anh có thể yên tâm giao nhà họ Lý cho họ trông coi được?”
“Anh thực sự định giữ bọn họ ở lại nhà họ Lý à? Chị Mai đang ởthành phố Hòa, làm vậy chẳng phải là mãi mãi chia cắt ba người họ hay sao?”
“Ba người bọn họ có thể ở chung một chỗ hay sao?”
“Nhưng mà…”, Lâm Mộng Đình luôn cảm thấy không đúng nhưng không biết phải nói như thế nào.
Lý Dục Thần cười nói: “Mặc dù hai người bọn
họ cũng coi như đã võ đạo đại thành, nhưng càng ngày càng thua xa chị Mai. Sau lần tới thành phố Dũng, chị Mai lấy được truyền thừa hoàn chỉnh bí thuật Lan Môn và Thất Bảo Hàng Long Tráo, chờ tới lúc Nhiếp Hồn Quyết của chị Mai đại thành, hai người bọn họ dẫu có cưỡi ngựa chạy theo cũng không bắt kịp được. Cho nên anh truyền kiếm thuật Huyền Môn cho sư phụ Vinh, đế ông ấy dung nhập vào khoái đao Vinh Môn, lại truyền cho ông chủ Vương thần công Hỏa Vân, kết hợp với Chu Sa Chưởng của ông ấy. Nhưng anh chỉ có thể chỉ vẽ mà không thể giúp đỡ. Bọn họ có bắt kịp được chị Mai hay không thì phải dựa vào chính bọn họ. Đôi khi, chỉ khi lâm vào nghịch cảnh, thậm chí tuyệt cảnh mới có thể kích phát tiềm lực của con người”.
“Lý lẽ xiên xẹo! Người ta có ở bên nhau hay không có liên quan gì tới thực lực chứ?”, Lâm Mộng Đình nói.
“Vậy nếu chị Mai thành tiên thì sao?”, Lý Dục Thần cười hỏi.
Lâm Mộng Đình sững sờ, đột nhiên nghĩ đến chính mình. Lý Dục Thần là tiên, cô chỉ là người phàm, mặc dù bây giờ hai người đang ở bên nhau nhưng dù sao tiên phàm cũng khác biệt, đợi anh giải quyết xong chuyện ở trần gian, trở lại Côn Luân, liệu cô có còn có thể ở bên anh nữa không?
Nghĩ tới đây, Lâm Mộng Đình hơi lo áu, có lẽ
cô nên cố gắng hơn một chút, nếu cô không thể bước lên thiên lộ thì cô và Lý Dục Thần sẽ là người và tiên mãi mãi chia cách, hôn nhân cũng chỉ là một giấc mộng ở nhân gian mà thôi.
“Chỉ khi lâm vào nghịch cảnh, thậm chí tuyệt cảnh…”, cô lẩm bấm.
Lúc này, những đệ tử Tần môn còn lại đều đã xông lên bao vây.
Sư phụ Vinh bị trúng độc rắn cắn, lại bị gãy một cánh tay, công lực giảm mất một nửa. May mà còn có một cặp thiết chưởng của ông chủ Vương bay múa trên dưới. Nhưng con rắn trong tay Tôn Trường Hải cứ thỉnh thoảng lại bay ra ngoài, lượn vòng trên đỉnh đầu bọn họ. Mặc dù nó đã mấy lần bị gió từ chưởng lực của ông chủ Vương đánh bay nhưng điều này cũng khiến ông ấy không thế tập trung đổi phó với kẻ địch, chỉ có thế phòng ngự, không thể tấn công.
Lực chú ý của mọi người đều bị trận chiến đấu này thu hút, như thế đang xem một bộ phim điện ảnh võ thuật sống động.
Lý Dục Thần đột nhiên nhớ lại hồi nhỏ đi xem phim chiếu bóng ngoài trời cùng với Mã Sơn, Đinh Hương.
Khi đó bọn họ nghèo, không có tiền đi xem phim điện ảnh, anh thậm chí không biết phim điện ảnh là gì.
Anh nhớ có một hôm Mã Sơn hưng phấn chạy lại gọi: “Chiếu phim! Chiếu phim! Dục Thân, Đinh Hương, mau đi xem phim!”
Ba người vác ba chiếc ghế nhỏ tới quảng trường ngoài trời ở gần đó. Kết quả đến nơi đó mới thấy người tới xem đông nghìn nghịt, chiếc ghế đấu hoàn toàn chẳng giúp ích được gì, đừng nói là ngồi, dù có đứng lên ghế, ba đứa trẻ cũng không nhìn thấy gì cả. Cuối cùng, bọn họ phải leo lên trên cái cây mọc cạnh quảng trường, ngòi trên chạc cây xem hết bộ phim điện ảnh.
Ngày ấy là lần đầu tiên Lý Dục Thần được xem phim màn ảnh rộng. Khi đó, anh hoàn toàn không hiếu nội dung bộ phim, chỉ trông thấy diễn viên vượt nóc băng tường, ánh đao ánh kiếm lóe lên, ngựa trắng chạy băng băng trên cát vàng, gió thổi ống tay áo màu đỏ bay phần phật, tất cả những điều này khiến máu nóng trong người anh sục sôi.
Sau đó anh về nhà hỏi ông nội xem thích khách và võ công có phải là thật hay không?
Giờ anh đã biết rồi, tiếc là ông nội đã không còn nữa.
Lý Dục Thần đang ngấn người, bỗng nhiên biến sắc, xoay phắt người lại, nhẹ nhàng vươn tay ra, tóm được hai chấm sáng.
Lâm Mộng Đình trông thấy trong tay Lý Dục Thần xuất hiện một cặp kim châm, thân kim lóe lên ánh sáng màu xanh da trời, rõ ràng là có chất kịch độc.
Cô dõi mắt nhìn ra xa, trong đám nam nữ nhà giàu này, nếu không phải ông chủ, bà chủ thì cũng là con cái của họ, tất cả đều tập trung xem tỷ thí võ cônq, khônq môt ai chú V tới cô và anh.