Sự phụ Vinh đột nhiên né được con rắn đen một cách vi diệu, con rắn đen cắn vào tấm lưng đỏ rực của ông chủ Vương.
Ông chủ Vương kêu lên thảm thiết, toàn bộ lưng đều biến thành màu đen.
Tôn Trường Hải cười khinh bỉ: “Hừ, muốn dùng chân khí Chu Sa đế ngăn cản nọc rắn của tôi ư, ngu ngốc!”
Nhưng ông ta còn chưa kịp nói xong, nụ cười của ông ta đã cứng đờ lại.
Khi sự chú ý của mọi người đều tập trung vào lưng của ông chủ Vương, sự phụ Vinh đột nhiên thay đối tư thế, tiến lên một bước, vượt qua rào cản của mười mấy đệ tử Tần môn trước mặt
với tốc độ nhanh như chớp, lao về phía Tôn Trường Hải.
Không ai thấy rõ chuyện gì vừa xảy ra, chỉ thấy Tôn Trường Hải ôm bả vai, lui về phía sau hai bước một cách đau đớn, bao tay của ông ta đã bị cắt đứt rơi xuống đất.
Sư phụ Vinh đứng ở đó, cánh tay phải hơi rũ xuống, tay trái vần giữ nguyên tư thế lao về phía trước, lưỡi đao giữa các ngón tay nhuốm đầy máu.
Đệ tử Tần môn sau lưng ông ta đều sửng sốt, sau đó đồng loạt sờ lên cố mình rồi ngã xuống đất.
Chỉ thấy trên cố bọn họ xuất hiện một vết rạch mảnh màu đỏ, máu tươi ồ ạt chảy ra, chảy dọc xuống mặt đất. Tốc độ và uy lực một nhát đao của sư phụ Vinh khiến mọi người ở đây cảm thấy kinh hãi.
Mọi người cũng không dám tin vào mắt mình, trên đời này lại có cây đao nhanh như vậy sao.
Ngay cả Lý Dục Thần cũng phải bất ngờ.
Một nhát đao này đã vượt xa thực lực của sư phụ Vinh, có thể nói là đã vượt xa khả năng của người bình thường trong lúc tuyệt vọng.
Sư phụ Vinh đứng yên tại chỗ, không nhúc
nhích, máu dính trên lưỡi đao giữa các ngón tay đang nhỏ giọt xuống mặt đất.
Không phải ông ta đang cố tỏ ra ngầu lòi mà một nhát đao này cũng đã tiêu hao hết toàn bộ công lực của ông ta. Sức lực của ông ta gần như đã bị rút cạn, hơn nữa ông ta vốn đã trúng nọc rắn, ông ta bây giờ đã suy yếu tới mức một đứa nhóc ba tuổi cũng có thế xô ngã được.
Tuy Tôn Trường Hải bị chặt đứt một tay, nhưng nếu lúc này tấn công, ông ta cũng có thế dễ dàng giết được sư phụ Vinh.
Nhưng đương nhiên ông ta đã bị một nhát đao này của sư phụ Vinh chấn trụ, bất giác lui về phía sau, kinh hãi chỉ vào sư phụ Vinh: “Nhất… Nhất Đao Xuân!”
Tôn Trường Hải bị đứt lìa cánh tay khiến con rắn đen nhất thời mất khống chế.
Ông chủ Vương trở tay một phát đã bắt được con rắn đen.
Dù lưng ông ấy đã trở thành màu xanh đen nhưng lòng bàn tay vẫn đỏ rực như cũ.
Hai mắt ông ấy sắp nứt ra, hai tay nắm chặt, một làn khói bốc lên từ cơ thể con rắn kia, mọi người lại ngửi thấy được mùi thịt nướng khét lẹt.
Đám đệ tử Tần môn còn lại không biết phải thế nào, họ đồng loạt nhìn về phía Tần Thụ Nghĩa.
Vẻ mặt Tần Thụ Nghĩa vô cùng khó coi.
Lý Dục Thần không ra tay, ông ta cũng không tiện ra tay.
Lý Dục Thần chỉ dần theo hai người, đệ tử Tần môn lại nhiều như vậy, làm trò trước tất cả lão đại trong thủ đô, nếu chỉ vậy cũng bắt không được, còn muốn dựa vào ông ta, như vậy thật sự quá mất măt.